Yêu và Thương
Đôi khi, cuộc sống là một chuỗi của cô đơn tận cùng, khi lòng người thì vô hạn, nhưng trái tim lại hữu hạn.
Vậy nên, chúng ta luôn phải học cách rộng mở với đời nhưng lại e ấp khép chặt trái tim.
Cuộc sống ném vào đời những quy luật của thương yêu bất tận, nhưng lại nhỏ nhen khi tình yêu đã mang đến đủ nhiều giới hạn. Bởi mỗi chúng ta được sinh ra, đều được nhồi nặn sự ích kỷ hàn… chặt trong linh hồn.
Tạo hóa sinh ra con người phải biết đi trên đôi chân của mình, gượng dậy giữa những mặc cảm của nỗi đau chồng chất.
Đó đôi khi là một lợi thế, nhưng phần nhiều lại là yếu điểm.
Dần dà, con người ta phải học sống trong nỗi cô đơn, cái “cô đơn” ngấm ngầm trong máu thịt, và khép mình giữa những mạch cảm xúc đẩy đưa. Người quen thân đã ít, người xa ngày một nhiều, học cách đối mặt với nỗi cô đơn là điều hiển nhiên phải có. Mặc dù, những bài học cuộc sống vốn không hề giản đơn.
Ngồi một chỗ thì thời gian vẫn cứ trôi qua một cách lãnh cảm. Ấy vậy mà khi con người quá bận rộn với nhiều mục tiêu, tìm kiếm một phút đắm mình cho thời gian chảy dài như thế lại trở nên hiếm hoi vô cùng. Người có nhiều thời gian luôn nghĩ đến những việc muốn làm, người không có thời gian lại nghĩ về những việc không cần thiết phải làm.
Vì vậy, họ vô tình quên đi những điều giản dị hiển diện xung quanh, có khi chỉ là một nụ cười của người nào đó có ý nghĩa trong cuộc đời. Cuộc sống không bán vé quay lại, mất đi vĩnh viễn không thu hồi được. Thế thì, tại sao không thử “Yêu – Thương” ngay từ lúc này?
Con người ta cần phải nếm trải đủ nhiều nỗi đau thì mới ngấm được yêu thương là điều cần thiết. Cũng như việc đi qua những ngày mưa dầm dề, mới thấy được tình yêu nồng nàn dành cho những ngày nắng gắt. Rồi một lúc nào đó chúng ta cũng sẽ nhận ra rằng, có những người chỉ có thể ở trong trái tim mình, chứ không thể hiện diện trong cuộc sống của chúng ta.
Tình yêu thì ở trong tim, nó không phụ thuộc vào lời nói hay cách thể hiên bề ngoài. Chỉ cần trong thâm tâm chúng ta biết rằng, mình vẫn biết yêu thương, thế đã là quá đủ.
Đừng cố công làm màu mè lên những khái niệm giản đơn của cuộc sống, bởi những thứ xuất phát từ trái tim vốn dĩ rất mộc mạc.
Chẳng ai yêu lại không chút mong cầu, bánh xe dĩ vãng dù xa xôi vẫn mang nhiều trái đắng. Tô màu lên những ký ức là điều mỗi người vẫn thường làm khi có điều gì đó ở hiện tại đang vỡ tan. Chúng ta thường chìm đắm trong kỷ niệm để xoá nhoà những nỗi đau. Để rồi lại vô tình làm cho những thương tổn trở nên sâu hoắm. Người ta đặt tên cho tình yêu là định mệnh, và rồi lại đặt tên cho chia ly là bi kịch. Những tình yêu không trọn vẹn, luôn là những cuốn phim lãng mạn chất chứa nhiều nỗi đau.
Không phải cứ tạnh mưa thì cầu vồng sẽ xuất hiện.
Con người ta luôn mong chờ tương lai tốt đẹp vào những phút giây bất trắc của Tạo Hoá, nhưng hiển nhiên chẳng có ai nghĩ rằng, sẽ luôn có biến cố vào phút cuối của lối mòn. Nhưng mà, tự tạo nên một cầu vồng nho nhỏ cho riêng mình cũng chẳng phải là điều khó khăn.
Hãy cứ thử bắn nước tung toé vào ánh mặt trời, cầu vồng sẽ rực rỡ hiện lên mà thôi. Năng lực của con người vốn dĩ vô hạn, thế nên những gì số phận không thể mang đến cho mình, thì thôi hãy cố gắng tự mình tạo ra vậy.
Chúng ta lướt qua nhau như những vạt nắng, để rồi màn đêm sẽ kéo xuống đuổi nắng đi đâu mất.
Tình yêu vốn dĩ cần phải thủy chung, nhưng thỉnh thoảng lê la bên những vạt nắng cũng là điều dễ hiểu.
Trưởng thành có nghĩa là phải học cách cảm thông cho những lỗi lầm. Vậy mới có thể yêu nhau dài lâu, và thương nhau đậm sâu.
Yêu mà, chi li làm gì, chấp nhặt làm chi…
Ngửi thấy mùi cô đơn trên những chốn đi – về, lấy kỷ niệm lấp đầy những nỗi đau, ta đặt tên là “Nơi Bình Yên Trở Lại”.