***
Cứ sự thường ai cũng thích được nhận quà. Món quà thể hiện tình thương ta trao gửi cho nhau. Những món quà gợi nhắc đến mối tương quan mặn nồng và ấm áp ta dành cho người khác. Một món quà càng xuất phát từ trái tim thì càng quý giá. Món quà nào đòi buộc người tặng quà phải hy sinh nhiều thì càng có giá trị và càng làm vui lòng người nhận hơn. Đặc biệt, nếu món quà ấy lại đến từ người mà ta yêu thương, hẳn không còn niềm vui nào lớn hơn thế.
Lễ vật nào dâng lên Chúa cũng được Ngài vui lòng đón nhận, nếu xuất phát từ tấm chân tình. Một chút hy sinh, một chút hoa quả từ lao công, đối với Chúa đều là những tặng phẩm quý giá. Tuy nhiên, đối với một số người, dâng một cái gì đó bên ngoài cho Ngài không làm Ngài thỏa mãn. Có một số người mà Ngài chọn riêng, Ngài muốn họ không chỉ dâng hoa màu ruộng đất, nhưng là dâng trót cả cuộc đời. Một cuộc đời sống riêng cho Chúa, một cuộc đời ở trong nhà Ngài, ca ngợi Ngài bằng những câu kinh thánh thiêng. Hiến dâng cho Ngài trọn vẹn trái tim không chia cắt, dù trái tim ấy có thể đã rách nát vì tội lỗi bao năm tháng qua.
Cuộc đời của một người sống đời dâng hiến không khác mấy cuộc đời của những con người kia. Họ cũng có những nhu cầu tương tự. Cần được ăn uống, cần được vui chơi, cần được yêu mến. Vào những lúc cô đơn, họ cũng muốn có một người yêu thương bên cạnh. Họ cũng có những cảm xúc nồng cháy. Họ cũng cần một bờ vai, một bàn tay, một chỗ dựa. Họ cũng có những giọt nước mắt khi buồn, những tiếng cười khi vui. Họ cũng ước ao được làm mẹ, làm bố, được cuối tuần tay trong tay thong dong dạo mát bên bờ hồ. Họ cũng có những phút mơ mộng, thả hồn theo cánh diều lơ lửng giữa không trung. Họ cũng có những phút giây lầm lỗi, những lúc yếu mềm, những khi phạm tội. Cuộc đời họ không phải lúc nào cũng trinh trắng như thiên thần, cũng hồn nhiên như con trẻ. Họ có khi không phải là những con người lỗi lạc, thông minh xuất chúng. Có khi, họ chỉ là những con người bình thường, xuất thân trong một gia đình nghèo hèn, nơi một thôn quê hẻo lánh. Nhưng không hiểu cớ sao Chúa lại muốn họ phải dâng chính cuộc sống của mình, trọn vẹn con người mình, để phụng sự một mình Thiên Chúa, để thực thi thánh ý của Ngài.
Có những tu sĩ đáp lại lời mời gọi của Chúa, hiến dâng trọn vẹn tuổi thanh xuân của mình. Mười năm, hai mươi năm, hay bảy tám chục năm, cả một cuộc đời chỉ loay hoay trong những công việc tầm thường nhỏ bé. Có khi chỉ là canh cổng, nhặt rau, nấu nướng trong xó bếp. Chẳng một chút danh dự, chẳng mấy người biết đến, vậy mà khuôn mặt vẫn toát lên nét thánh thiện vui tươi. Có những người suốt bao nhiêu năm dài sống bên người cùi, người AIDS, các bệnh nhân tâm thần, nhưng không một lời oán than, kêu ca. Họ sinh ra và chết đi như cánh hoa dại nở ngoài đồng. Chẳng ai biết, chẳng ai hay, nhưng bất cứ khi nào còn sống, họ còn cố sức vươn dậy, nở thật tươi, tỏa cho đời những hương thơm tuyệt mỹ.
Những khi buồn phiền ập tới, họ âm thầm ngồi lặng lẽ nơi góc cuối nguyện đường, dưới chân cây thập giá. Có những nỗi khổ tâm trong lòng, chẳng biết phải tỏ bày cùng ai, họ mang đến trước mặt Chúa, cùng với những giọt nước mắt chứa chan. Nơi góc phòng, có thể họ đã khóc thật nhiều khi nỗi cô đơn của kiếp người chợt đến. Những lúc trái gió trở trời, họ cần một người nâng khăn sửa túi, cần một đôi tay để ôm họ vào lòng để họ được sưởi ấm. Nhưng câu trả lời dành cho họ chỉ là sự thinh lặng của vòng gai và giọt máu mà họ đang chiêm ngắm trên thập giá kia. Có thể lòng họ rất buồn nhưng khi đối diện với anh chị em, họ vẫn phải cố gắng nở những nụ cười thật tươi, trao ban những ánh nhìn trìu mến. Có khi thập giá nặng quá, họ đã ngã gục biết bao lần, nhưng vì tình yêu dành cho Chúa và cho các linh hồn, họ gượng dậy, đứng lên, vác đi tiếp.
Thật khó có thể dùng lời nào để diễn tả cho trọn vẹn của lễ mà họ dâng lên Chúa. Họ hy sinh mái ấm của mình, họ đánh đổi cả sự an toàn của mình. Họ sẵn sàng cất bước đến những miền đất xa để nói về Chúa cho người khác. Họ ra đi mà chẳng biết là có được về nhà nữa hay không. Họ hoàn toàn giao phó cuộc đời mình cho Chúa, làm bạn với khó nghèo, sống trinh khiết toàn vẹn. Kể từ giây phút hiến dâng, họ đã không còn làm chủ mình nữa, nhưng là chính Đức Kitô, Đấng đã mở lời kêu gọi họ. Suốt cuộc đời dâng hiến, họ chẳng mong điều gì khác ngoài việc mỗi ngày trở nên giống Đức Kitô hơn.
Các bạn trẻ thân mến,
Lý tưởng của đời tu là thế. Nhưng không phải ai cũng sống được lý tưởng này. Hơn ai hết, người tu sĩ cần những lời cầu nguyện của người khác để đời tu của họ thật sự là một của lễ tinh tuyền và thanh khiết. Xin hãy tha thứ cho những sai phạm vì yếu đuối của người tu sĩ, và giúp họ sống đời tu của mình cho đúng nghĩa hơn. Người sống đời dâng hiến cũng là con người với bao nhiêu lỗi tội. Họ chỉ biết lấy lời kinh cuộc đời kết hợp với cuộc khổ nạn Chúa làm tặng phẩm cho trần gian. Thay vì trách cứ họ, xin dành cho họ một lời nguyện, để trái tim họ được rộng mở hơn và tình yêu giữa họ và Đức Kitô được nên trọn vẹn và đơm hoa kết trái.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ