Thứ Sáu Tuần Thánh:
NGÔI HAI THIÊN CHÚA CÓ CẦN PHẢI CHẾT
CHO CON NGƯỜI KHÔNG?
Lm. Inhaxiô Trần Ngà
Ngôi Hai Thiên Chúa có cần phải chết cho con người không ?
Tại sao Ngôi Hai Thiên Chúa lại phải chịu chết vì tội lỗi con người? Nếu Thiên Chúa muốn tha thứ cho loài người tội lỗi thì Người cứ việc tuyên bố một lời là xong, cần chi phải nhọc công chết thay để đền tội loài người cách đau thương đến thế? Thiên Chúa toàn năng thì làm gì mà chẳng được! Có nhất thiết Ngôi Hai Thiên Chúa phải chịu khổ nạn hết sức đau thương mới có thể tha tội và cứu sống loài người được chăng?
***
Mọi sự trong hoàn vũ đều phải vận hành theo những quy luật bất di bất dịch mà Thiên Chúa đã đặt ra. Một trong những quy luật đó là: tội lỗi gây ra sự chết.
Quy luật nầy đã được tiên tri Ê-dê-ki-ên công bố từ ngàn xưa: “Ai phạm tội, người ấy phải chết” (Ê-dê-ki-ên 18,20)
Quy luật nầy lại được thánh Phao-lô lặp lại trong thư Rôma: “Chỉ vì một người mà tội lỗi đã đột nhập trần gian và tội lỗi gây nên cái chết” (Rm 5, 12),
“Thật vậy, lương bổng mà tội lỗi trả cho người ta là cái chết” (Rm 6, 23)
và thư Galát: “Ai gieo giống nào thì sẽ gặt giống ấy. Ai theo tính xác thịt mà gieo điều xấu thì sẽ gặt được hậu quả của tính xác thịt là sự hư nát” (Galat 6,7)
Quy luật nầy cũng được thánh Giacôbê nhắc lại: “dục vọng sinh ra tội lỗi; còn khi đã phạm tội thì sinh ra cái chết” (Giacôbê 1, 15)
Chiếu theo luật nầy, loài người sa ngã phạm tội nên loài người không thể thoát chết, trừ phi có một đại diện xứng đáng chết thay cho loài người.
Thiên Chúa không đành để loài người, một tạo vật thượng đẳng được chính Người sáng tạo nên theo hình ảnh mình, phải chết hết vì tội lỗi; vì đó là một tổn thất quá lớn lao và là một nỗi đau vô cùng cho Thiên Chúa. Thiên Chúa cũng không thể tha bổng cho loài người được vì như thế là đi ngược lại quy luật muôn đời do chính Người đặt ra. Thế nên, Người phải trù liệu cho Con Một yêu dấu của Người chịu chết thay.
Để thực hiện kế hoạch nầy, Ngôi Hai Thiên Chúa phải xuống thế làm người, trở thành “Anh Cả của mọi người”, trở thành vị Đại Diện xứng đáng nhất cho loài người. Người trở nên “Chiên Thiên Chúa đến gánh tội trần gian”(Ga 1,29), mang lấy tội lỗi nhân loại nơi thân mình Người.
Thế là Đức Giê-su Ki-tô là” Đấng chẳng hề biết tội là gì, thì Thiên Chúa đã biến Người thành hiện thân của tội lỗi vì chúng ta, để làm cho chúng ta nên công chính trong Người.” (2 Co 5, 21)
Một khi Đức Giê-su đã trở thành tội nhân, chiếu theo quy luật “Ai mang tội, người đó phải chết”, thì Người cũng phải chịu chết. Quy luật nầy không miễn trừ cho bất cứ ai. Ngày xưa các thiên thần phản nghịch cùng Thiên Chúa thì các thiên thần bị đuổi ra khỏi thiên đường và phải trầm luân đời đời trong hoả ngục. Tổ tông loài người đã phạm tội thì phải bị rơi vào kiếp đoạ đày. Nay Con Thiên Chúa mang tội cho loài người, “trở thành hiện thân của tội lỗi” (2 Co 5, 21) thì Con Thiên Chúa cũng phải chết để đền tội. Luật Thiên Chúa đã định, tất cả đều phải tuân hành, không miễn trừ cho bất cứ ai.
Đối diện với cực hình man rợ và khủng khiếp trước mắt, Đức Giê-su thực sự kinh hoàng. Một Vì Thiên Chúa cao cả ngàn trùng như Đức Giê-su lẽ nào lại để cho loài người khốn hèn xỉ vả, khạc nhổ vào mặt, đánh đòn rách nát thịt da, chế giễu nhạo cười đủ cách… Một Thiên Chúa cao cả quyền năng như Đức Giê-su lẽ nào lại để cho loài người khốn kiếp hành hạ, bắt đội mão gai, bắt vác thập giá đến nỗi phải ngã xuống nhiều lần, lại bị lột trần rồi đóng đinh đau đớn nhục nhã trên thập giá giữa hai tên đạo tặc … Như thế là quá quắt đối với một Vì Thiên Chúa rất đỗi cao sang. Thế nên Đức Giê-su dường như không chịu nổi. Người đổ mồ hôi máu vì quá đổi kinh hoàng! (Lc 22,44)
Trong cơn nguy khốn, Người phải kêu khóc với Thiên Chúa Cha:
” Khi còn sống kiếp phàm nhân, Đức Giê-su đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà dâng lời khẩn nguyện nài xin lên Đấng có quyền năng cứu Người khỏi chết” (He 5,7) với những lời khẩn cầu tha thiết: “Lạy Cha, nếu có thể được, xin tha cho con khỏi uống chén nầy. Tuy vậy, xin đừng theo ý Con. Một xin theo ý Cha thôi.” (Lc 22,42)
Dầu vậy, quy luật: ‘ai mang tội thì phải chết’ cũng không miễn trừ cho cả Thiên Chúa Ngôi Hai.
Kinh khủng thay hậu quả khôn lường của tội lỗi!
Và cũng bao la thay, tình thương cao vời của Thiên Chúa từ nhân!
***
Thánh Phê-rô đã phác hoạ tấn thảm kịch mà Chúa cứu thể gánh chịu để đền thay cho nhân loại tội lỗi chúng ta:
“Đức Ki-tô đã chịu đau khổ vì anh em,
Để lại một gương mẫu
Cho anh em dõi bước theo Người.
Người không hề phạm tội;
Chẳng ai thấy miệng Người
Nói một lời gian dối.
Bị nguyền rủa, Người không nguyền rủa lại,
Chịu đau khổ mà chẳng ngăm đe;
Nhưng một bề phó thác
Cho Đấng xét xử công bình.
Tội lỗi của chúng ta,
Chính Người đã mang vào thân thể
Mà đưa lên cây thập giá
Để một khi đã chết đối với tội,
Chúng ta sống cuộc đời công chính.
Vì Người phải mang những vết thương
Mà anh em đã được chữa lành.” (1 Pr 2,21-24)
Thiên Chúa đã chết vì tội chúng ta. Thiên Chúa đã phải trả giá quá đắt để cứu loài người khỏi chết. Thiên Chúa đã yêu thương thế gian như thế đó! Vậy mà tôi vẫn vô tâm !
Lẽ nào tôi vẫn tiếp tục vui hưởng cuộc đời và tiếp tục phạm thêm tội lỗi để mặc cho Chúa cứ phải triền miên đau khổ vì tôi?