12.03.2024 – Thứ Ba Tuần IV Mùa Chay
Lời Chúa: Ga 5, 1-3a.5-16
“Tức khắc người ấy được lành bệnh”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Hôm đó là ngày lễ của người Do Thái, Chúa Giêsu lên Giêrusalem. Tại Giêrusalem, gần cửa “Chiên”, có một cái hồ, tiếng Do Thái gọi là Bếtsaiđa, chung quanh có năm hành lang. Trong các hành lang này, có rất nhiều người đau yếu, mù loà, què quặt, bất toại nằm la liệt. Trong số đó, có một người nằm đau liệt đã ba mươi tám năm. Khi Chúa Giêsu thấy người ấy nằm đó và biết anh đã đau từ lâu, liền hỏi: “Anh muốn được lành bệnh không?” Người đó thưa: “Thưa Ngài, tôi không được ai đem xuống hồ, mỗi khi nước động. Khi tôi lết tới, thì có người xuống trước tôi rồi”. Chúa Giêsu nói: “Anh hãy đứng dậy vác chõng mà về”. Tức khắc người ấy được lành bệnh. Anh ta vác chõng và đi. Nhưng hôm đó lại là ngày Sabbat, nên người Do Thái bảo người vừa được khỏi bệnh rằng: “Hôm nay là ngày Sabbat, anh không được phép vác chõng”. Anh ta trả lời: “Chính người chữa tôi lành bệnh bảo tôi: “Vác chõng mà đi”. Họ hỏi: “Ai là người đã bảo anh “Vác chõng mà đi?” Nhưng kẻ đã được chữa lành không biết Người là ai, vì Chúa Giêsu đã lánh vào đám đông tụ tập nơi đó. Sau đó, Chúa Giêsu gặp anh ta trong đền thờ, Người nói: “Này, anh đã được lành bệnh, đừng phạm tội nữa, kẻo phải khốn khổ hơn trước”. Anh ta đi nói cho người Do Thái biết chính Chúa Giêsu là người đã chữa anh ta lành bệnh. Vì thế người Do Thái gây sự với Chúa Giêsu, vì Người đã làm như thế trong ngày Sabbat.
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Các Tin Mừng Nhất lãm chẳng khi nào nói đến chuyện Đức Giêsu chữa bệnh cho ai ở vùng Giêrusalem. Riêng Tin Mừng Gioan nói đến chuyện Ngài chữa bệnh cho một anh bất toại tại một cái hồ, gần Cửa Chiên dẫn vào khuôn viên Đền thờ Giêrusalem. Hồ Bếtdatha này khá lớn, có hình chữ nhật, được ngăn làm hai phần. Chính vì thế có đến năm hành lang, nơi đây người bệnh nằm la liệt. Họ mắc đủ thứ bệnh hoạn tật nguyền khác nhau, nhưng ai đến đây cũng nuôi hy vọng khỏi bệnh. Giữa bao người ốm đau tàn tật đó, dường như Đức Giêsu chỉ thấy một mình anh. Ngài biết anh mắc bệnh đã lâu, nằm trên chõng một thời gian dài. Ba mươi tám năm, thời gian bằng một nửa đời người. Chính Đức Giêsu là người đến với anh và mở lời bằng một câu hỏi: “Anh có muốn trở nên lành mạnh không ?” (c. 6).
Câu hỏi có vẻ thừa này thật ra lại chạm đến nỗi khát khao sâu thẳm của anh. Nó đụng đến chờ đợi mòn mỏi của anh từ nhiều năm qua. Anh bất toại không trả lời câu hỏi của Đức Giêsu, người với anh vẫn còn xa lạ. Nhưng anh lại muốn trải lòng cho người lạ này thấy cái ngõ cụt của mình, những lý do khiến mình phải nằm ở đây lâu đến vậy. “Tôi không có người đem tôi xuống hồ, khi nước động”: đó là lý do thứ nhất. Tôi không có được sự trợ giúp từ phía bạn bè thân thuộc. Tôi cô đơn, trơ trọi một mình. Giá mà tôi có ai đó giúp tôi lúc cơ may đến… “Lúc tôi tới đó, thì người khác đã xuống trước tôi rồi” : đó là lý do thứ hai. Khi phải lê đi bằng chính sức của mình, thì tôi bao giờ cũng là người đến sau. Tôi đã cố gắng nhiều lần, nhưng luôn phải cam chịu thất bại. Bây giờ tôi còn dám tin vào mình nữa không ? Anh bất toại mong có một người bạn đem anh xuống nước đầu tiên. Anh mơ thấy ngày trồi lên từ hồ nước, ướt sũng, nhưng đi lại bình thường. Anh chẳng tin rằng ngày ấy là hôm nay. Người bạn anh mong đang ở gần, kéo anh ra khỏi nỗi cô đơn. Anh sẽ được khỏi bệnh mà người vẫn khô ráo.
“Anh hãy trỗi dậy, vác chõng mà đi !” đây là lời mời hay mệnh lệnh ? Bất ngờ, nhanh chóng và dễ dàng, anh đã đứng lên và đi được. Cái chõng đã vác anh, bây giờ anh vác nó. Hãy nhìn những bước đi đầu tiên của người ba mươi tám năm bất toại. Anh đã trở nên lành mạnh, dù anh không xin hay bày tỏ lòng tin nào (cc. 6, 9,14). Giêsu đến với anh như một người bạn làm anh trở nên lành mạnh (cc. 11,15). Vì chữa bệnh cho anh này vào ngày sabát, Ngài đã bắt đầu bị chống đối (c.16). Hôm nay Đức Giêsu cũng hỏi tôi: Con có muốn trở nên lành mạnh không? Con có muốn ra khỏi sự bất toại kinh niên của mình không ? Ngài mời tôi đứng lên và mạnh dạn bước đi, bỏ lại quá khứ tội lỗi. Sau khi được chữa lành, ngài dặn tôi đừng phạm tội nữa (c. 14).
Cầu nguyện:
Lạy Cha, thế giới hôm nay cũng như hôm qua vẫn có những người bơ vơ lạc hướng vì không tìm được một người để tin; vẫn có những người đã chết từ lâu mà vẫn tưởng mình đang sống; vẫn có những người bị ám ảnh bởi thần ô uế, ô uế của bạc tiền, của tình dục, của tiếng tăm; vẫn có những người mang đủ thứ bệnh hoạn, bệnh hoạn trong lối nhìn, lối nghĩ, lối sống; vẫn có những người bị sống bên lề xã hội, dù không phải là người phong…
Xin Cha cho chúng con nhìn thấy họ và biết chạnh lòng thương như Con Cha. Nhưng trước hết, xin cho chúng con nhìn thấy chính bản thân chúng con.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
HIỆP THÔNG LOAN BÁO TIN MỪNG
Lắng nghe đoạn Lời Chúa hôm nay, chúng ta được mời gọi hòa mình vào xã hội văn hóa Do Thái lúc bấy giờ khi người ta quan niệm bệnh tật gắn liền với tội lỗi. Và thêm nữa, thử hình dung mình trong vai bệnh nhân suốt ba mươi tám năm trời sống trong bệnh tật mới thấy những người hạch hỏi người bệnh và lên án Chúa Giêsu thật là không thể diễn tả nỗi lòng dạ của họ. Lẽ ra luật để giúp con người sống nhân văn, thì đây việc câu nệ luật làm cho họ ra bất nhân. Họ chẳng hề cảm thông với người bệnh bị khổ suốt ba mươi tám năm dài đằng đẵng, hết cả tuổi thanh xuân. Ba mươi tám năm trời không được ai quan tâm để mắt tới làm dập tắt khát vọng trong anh.
Hơn cả những gì anh mong đợi là được giúp đưa xuống hồ trước tiên mỗi khi nước đọng hầu được lành bệnh. Vị ân nhân đứng trước mặt anh chỉ phán một lời: “Anh hãy đứng dậy vác chõng mà về, tức khắc người ấy được lành bệnh. Anh ta vác chõng và đi”. Thật là niềm vui không thể diễn tả nỗi bằng lời khiến anh như muốn hét lên cho người trên thế gian này biết anh được khỏi bệnh, khỏi lời nguyền mang tội lỗi. Vậy mới thấy chỉ có Đấng giàu lòng thương xót mới đoái hoài đến anh. Chính trong hành động yêu thương mà Chúa Giêsu bị người ta không ưa chống đối bằng những lời ong tiếng ve.
Và đúng vậy, Chúa Giêsu đến trần gian cốt để chữa trị cho con người khỏi tội lỗi và sự xâm lấn của ma quỷ. Với hành động người chữa lành cho anh và bảo: “Anh đã được lành bệnh, đừng phạm tội nữa, kẻo phải khốn khổ hơn trước”, Người đã đưa tay ra vớt lấy chúng ta khỏi vũng lầy tội lỗi và hy vọng chúng ta sống đời sống mới, đời sống xa tránh mọi tội lỗi làm cho con người bị tê liệt tinh thần khiến chúng ta thiếu cậy trông vào Chúa, tê liệt con tim khiến chúng ta trở nên xơ cứng trước những người với những nhu cầu cần chúng ta quan tâm.
Mùa Chay là cơ hội thuận tiện để ta hối cải, đứng lên vác chõng mà làm lại cuộc đời với khởi đầu mới. Không bỏ cái chõng lại nhưng vác trên vai hầu đó sẽ là một bằng chứng để chúng ta kinh nghiệm rằng, mình đã được thương xót. Vậy chính chúng ta cũng hãy biết xót thương mà xây dựng cuộc đời mình trong tình thương của Chúa và lòng bao dung với anh chị em.