03.10.2023 – Thứ Ba Tuần XXVI Thường Niên
Lời Chúa: Lc 9, 51-56
Khi đã tới ngày Ðức Giêsu được rước lên trời, Người nhất quyết đi lên Giêrusalem. Người sai mấy sứ giả đi trước. Họ lên đường và vào một làng người Samari để chuẩn bị cho Người đến. Nhưng dân làng không đón tiếp Người, vì Người đang đi về hướng Giêrusalem. Thấy thế, hai môn đệ Người là ông Giacôbê và ông Gioan nói rằng: “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không?” Nhưng Ðức Giêsu quay lại quở mắng các ông. Rồi Thầy trò đi sang làng khác.
Suy niệm:
Sống là lên đường. Hai lần tiên báo về cái chết sắp đến cho thấy Đức Giêsu biết rõ con đường mình sắp đi, và những gì sẽ xảy ra ở cuối đường (Lc 9, 22. 44). Bị bắt, bị nộp, bị loại bỏ, bị giết chết, là những điều tự nhiên ai cũng gớm ghét, sợ hãi và muốn né tránh. Đức Giêsu cũng vậy, vì Ngài mang trọn phận người như ta. “Đức Giêsu nhất quyết đi lên Giêrusalem” (c. 51). Lên Giêrusalem là một quyết định đắn đo và nghiêm túc, cũng là một chọn lựa tự do và can đảm của Đức Giêsu, bởi lẽ lên đó là chấp nhận đối diện với cái chết bi đát. Giêrusalem là trung tâm hoạt động của các nhà lãnh đạo Do Thái giáo, những người đang âm mưu bắt được Đức Giêsu để thủ tiêu. Muốn được sống yên thân, Đức Giêsu chỉ cần đừng lên thành đô ấy, chỉ cần giới hạn hoạt động của mình ở Galilê.
Lên Giêrusalem trong tình thế dầu sôi lửa bỏng như bây giờ là làm một cuộc Xuất Hành mới (Lc 9, 31), đầy bất trắc hiểm nguy. Nhưng Đức Giêsu không sợ đến với nơi Cha muốn mình đến: “Hôm nay, ngày mai và ngày mốt, tôi phải tiếp tục đi, vì một ngôn sứ mà chết ngoài thành Giêrusalem thì không được” (Lc 13, 33). Giêrusalem là nơi Đức Giêsu hiến mình qua cái chết vì vâng phục, nhưng Giêrusalem cũng là nơi Ngài được phục sinh và rước lên trời (c. 51). Tin Mừng Luca coi việc lên Giêrusalem như một hành trình dài (9, 51-19, 27). Ngài cố ý đi ngang qua vùng đất của người Samari. Giữa người Do Thái và người Samari có sự xung khắc. Người Do Thái khinh người Samari, người Samari thù người Do Thái. Chính vì thế khi biết nhóm Thầy trò lên đường đi Giêrusalem dự lễ, người dân một ngôi làng Samaria đã từ chối tiếp đón. Giacôbê và Gioan, từng được Thầy gọi là con của thiên lôi (Mc 3, 17), đã muốn xin cho mình được chia sẻ quyền năng trừng phạt của Thầy. Họ muốn làm như ngôn sứ Êlia ngày xưa (2 V 1, 10. 12), “khiến lửa từ trời xuống thiêu hủy bọn chúng” (c. 54). Nhưng Thầy Giêsu, người dẫn đầu, đã quay lại quở mắng hai ông. Ngài chẳng bao giờ dùng quyền lực để trừng phạt kẻ từ chối mình. Ngài sống điều Ngài đã giảng cho các môn đệ (Lc 6, 29). Làm sao có thể giết người khác chỉ vì họ không đón nhận mình? Quyền lực của Thiên Chúa không đe dọa, không áp đặt, cũng không bóp chết tự do mà Ngài đã ban cho con người. Sự bao dung của Đức Giêsu cho ta thấy sự bao dung của Thiên Chúa. Chúng ta có thể học được nhiều điều từ thái độ này. Như các môn đệ, chúng ta cũng thích thi thố quyền lực. Chúng ta cũng thích dùng lửa khi có lửa trong tay. Chúng ta không chấp nhận một Kitô giáo có vẻ yếu đuối, chịu lép vế. Thầy Giêsu và các học trò đã đi sang làng khác (c. 56).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin dạy con luôn tươi tắn và dịu dàng trước mọi biến cố của cuộc sống, khi con gặp thất vọng, gặp người hờ hững vô tâm, hay gặp sự bất trung, bất tín nơi những người con tin tưởng cậy dựa. Xin giúp con gạt mình sang một bên để nghĩ đến hạnh phúc người khác, giấu đi những nỗi phiền muộn của mình để tránh cho người khác phải đau khổ. Xin dạy con biết tận dụng đau khổ con gặp trên đời, để đau khổ làm con thêm mềm mại, chứ không cứng cỏi hay cay đắng, làm con nhẫn nại chứ không bực bội, làm con rộng lòng tha thứ, chứ không hẹp hòi hay độc đoán, cao kỳ. Ước gì không ai sút kém đi vì chịu ảnh hưởng của con, không ai giảm bớt lòng thanh khiết, chân thật, lòng cao thượng, tử tế, chỉ vì đã là bạn đồng hành của con trong cuộc hành trình về quê hương vĩnh cửu. Khi con loay hoay với bao nỗi lo âu bối rối, xin cho con có lúc thì thầm với Chúa một lời yêu thương. Ước chi đời con là cuộc đời siêu nhiên, tràn trề sức mạnh để làm việc thiện, và kiên quyết nhắm tới lý tưởng nên thánh. Amen.
(dịch theo Learning Christ)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
Trước thái độ người dân Samaria khước từ, không đón nhận Chúa Giêsu, các môn đệ, mà cụ thể là ông Giacôbê và Gioan, muốn xin lửa từ trời xuống thiêu đốt những ai từ khước đón nhận Chúa. Rõ ràng, đây là cách hành xử hơi hướng về tinh thần Cựu ước, tinh thần báo thù bạo lực, như trường hợp ngôn sứ Êlia dùng lửa từ trời tiêu diệt quân lính vua Akhátgia (x. 2V 1,9-10).
Ngay lập tức, Chúa Giêsu đã quở trách các ông đừng vội nóng giận. Ngược với thái độ của các ông, Chúa Giêsu cư xử nhân bản, độ lượng và khoan dung. Qua cách trình bày của Tin mừng, mỗi lần Chúa Giêsu gặp mặt người Samari (bờ giếng Giacop) hay khi Người nói đến người Samari (dụ ngôn người Samari nhân hậu)… là Chúa dạy chúng ta có một cái nhìn mới về những kẻ không cùng một niềm tin như chúng ta. Có một thực tế này là: nhiều người không cùng tôn giáo thường hay gây hấn với nhau, đôi khi có thái độ rất tàn bạo, đặc biệt nhất là những người tự xưng mình được Thiên Chúa duy nhất mặc khải cho.
Chúa Giêsu muốn các môn đệ hiểu rằng việc báo thù là việc của tà thần chứ không phải là việc của Thiên Chúa. Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa báo oán, mà là Thiên Chúa tình thương. Và những ai muốn theo Chúa phải nhẫn nại hiền lành để đối xử lại, để chinh phục lại các linh hồn. Thánh Phanxicô Salêsiô nói: “Một thìa mật lôi kéo nhiều ruồi hơn một thùng giấm”. Tại Albania, Đức Thánh cha Phanxicô đã thẳng thắn lặp lại lập trường của Giáo hội là không bao giờ dùng chiến tranh để tạo nên hoà bình, không nhân danh tôn giáo để gây chiến với nhau.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta cần có thái độ cảm thông cho những nghi kỵ, khinh khi và cự tuyệt của người đời, ngay cả những sự vu khống, bắt bớ vì đạo. Nếu muốn là “người của Chúa” thì phải học biết chấp nhận những sự giới hạn của anh chị em và của người đời. “Người của Chúa” là người nghiệm được sự thật phũ phàng này: có đi đến đâu cũng vẫn còn một số người không hoàn toàn ủng hộ ta, một số người quyết loại bỏ ta và số còn lại thì chẳng cần quan tâm đến ta, cũng như công việc của chúng ta. Đó là điều mà Chúa Giêsu – Thầy của chúng ta – đã cảm nếm, đã gánh chịu.
Noi gương Chúa Giêsu, mỗi chúng ta được mời gọi trở nên người của Chúa sẵn sàng đón nhận đau khổ vì sứ vụ: “Phúc cho anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa. Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao” (Mt 5,11-12).
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đến trần gian để cứu độ chứ không phải phá huỷ, đến để đưa dẫn tội nhân trở về chứ không phải để đánh phạt và đuổi xa. Xin cho chúng con cũng biết nên giống Chúa, là đem ơn cứu độ đến cho lương dân không bằng uy thế quyền lực, nhưng bằng sự nhịn nhục hy sinh, bao dung và tôn trọng. Amen.