02.06.2023 – Thứ Sáu Tuần VIII Thường Niên
Lời Chúa: Mc 11, 11-26
Khi ấy, Ðức Giêsu vào Giêrusalem và đi vào Ðền Thờ. Người rảo mắt, nhìn xem mọi sự, và vì giờ đã muộn, Người đi ra Bêtania cùng với Nhóm Mười Hai. Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bêtania, thì Ðức Giêsu cảm thấy đói. Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người không tìm được gì cả, chỉ thấy lá thôi, vì không phải là mùa vả. Người lên tiếng bảo cây vả: “Ðời đời không còn ai ăn trái của mày nữa!” Các môn đệ đã nghe Người nói thế. Thầy trò đến Giêrusalem. Ðức Giêsu vào Ðền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Ðền Thờ, lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu. Người không cho ai được mang đồ vật gì đi qua Ðền Thờ. Người giảng dạy và nói với họ: “Nào đã chẳng có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện dành cho mọi dân tộc sao? Thế mà các người đã biến thành sào huyệt của bọn cướp!” Các thượng tế và kinh sư nghe thấy vậy, thì tìm cách giết Ðức Giêsu. Quả thế, họ sợ Người, vì cả đám đông đều rất ngạc nhiên về lời giảng dạy của Người. Chiều đến, Ðức Giêsu và các môn đệ ra khỏi thành.Sáng sớm, khi đi ngang cây vả, các ngài thấy nó đã chết khô tận rễ. Ông Phêrô sực nhớ lại, liền thưa Ðức Giêsu: “Kìa Thầy xem: cây vả Thầy rủa đã chết khô rồi!” Ðức Giêsu nói với các ông: “Anh em hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật anh em: nếu có ai nói với núi này: ‘Dời chỗ đi, nhào xuống biển!’, mà trong lòng chẳng nghi nan, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì điều ấy sẽ được ban cho. Vì thế, Thầy nói với anh em: tất cả những gì anh em cầu nguyện và xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý. Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Ðấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em. Nhưng nếu anh em không tha thứ, thì Cha của anh em là Ðấng ngự trên trời, cũng sẽ không tha lỗi cho anh em.”
Suy niệm:
Khi thánh sử Máccô viết đoạn Tin Mừng này, thì có thể Đền thờ ở Giêrusalem đã bị phá hủy bởi quân Rôma. Ngôi đền thờ nguy nga này được vua Hêrôđê Cả trùng tu và nới rộng, mất 84 năm mới hoàn thành, để rồi chỉ tồn tại được vỏn vẹn 6 năm. Đức Giêsu đã lên Đền thờ này nhiều lần, vào các dịp lễ lớn. Đây là lần cuối Ngài lên đây giữa tiếng tung hô của đám đông. Khi chiều tà, Ngài và các môn đệ qua đêm ở làng Bêtania gần đó. Hôm sau, trên đường từ Bêtania trở lại Đền thờ, Ngài thấy đói. Trông thấy từ xa một cây vả xanh tốt, Ngài lại gần để tìm trái ăn. Nhưng tiếc thay cây này chỉ có lá thôi, vì chưa đến mùa vả. Vậy mà Đức Giêsu lại có vẻ nổi giận, và nói: “Muôn đời sẽ chẳng còn ai ăn trái của mày nữa!” Buổi sáng hôm sau, Thầy trò lại lên Đền thờ, đi ngang qua cây vả. Mọi người thấy nó chết rồi, “chết khô tận rễ” (c. 20). Phêrô cho rằng cây vả chết vì bị Thầy rủa (c. 21).
Chúng ta không hiểu tại sao Đức Giêsu lại rủa cây vả cho nó chết. Nó có tội tình gì đâu, chỉ tại chưa đến mùa đó thôi! Thánh sử Máccô đã đặt chuyện Đức Giêsu thanh tẩy Đền thờ vào ngay giữa câu chuyện đầy kịch tính về cây vả. Điều đó khiến chúng ta không hiểu chuyện cây vả theo nghĩa đen. Đúng là cây vả chẳng mắc tội gì khi chưa đến mùa có trái. Nhưng khi các nhà lãnh đạo Do Thái giáo cố ý từ khước Đức Giêsu, thì họ mắc tội, như cây vả không trái. Rốt cuộc cả họ và Đền thờ phải chịu số phận như cây vả héo khô. Khi vào khu vực Đền thờ, Đức Giêsu giận dữ với chuyện buôn bán, dù đây là chuyện buôn bán được phép, ở một khu vực được phép, để phục vụ cho việc thờ tự. Đức Giêsu đã làm một hành động rất khác thường, đó là đuổi người buôn bán, lật bàn, xô ghế của họ (c. 15).
Thậm chí Ngài còn cấm người ta mang đồ đi qua Đền thờ (c. 16). Chắc đã xảy ra một cuộc xô xát nhỏ, trong một thời gian ngắn. Ngài hành động như người có quyền ở nơi thờ tự này. Điều đó khiến các nhà lãnh đạo tôn giáo tìm cách giết Đức Giêsu. Đối với Đức Giêsu, ngôi Đền thờ tráng lệ ở Giêrusalem không còn là nhà cầu nguyện cho mọi dân tộc nữa (Is 56,7). Vì giới lãnh đạo, nó đã không đạt mục tiêu Thiên Chúa muốn. Như cây vả xanh lá, nhưng không trái, nó sẽ bị héo khô. Ngày nay, dấu tích còn lại của ngôi Đền thờ xưa chỉ là một bức tường, nơi người Do Thái đến than khóc. Bài Tin Mừng hôm nay không gây sự thù ghét đối với người Do Thái. Đúng hơn đây là một nhắc nhở nghiêm chỉnh của Đức Giêsu đối với mọi đền thờ, nhà thờ của các Kitô hữu. Phải làm sao để nơi thờ tự không trở thành nơi buôn bán kinh doanh. Phải làm sao để nhà thờ thực sự là nơi cầu nguyện cho mọi người, không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, quê mùa hay trí thức. Phải làm sao để các ngôi thánh đường ngày nay của chúng ta khỏi rơi vào số phận của Đền thờ Giêrusalem ngày xưa, xanh lá nhưng không trái, nên bị chết khô.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin thương nhìn đến Hội Thánh là đàn chiên của Chúa. Xin ban cho Hội Thánh sự hiệp nhất và yêu thương, để làm chứng cho Chúa giữa một thế giới đầy chia rẽ. Xin cho Hội Thánh không ngừng lớn lên như hạt lúa. Xin đừng để khó khăn làm chúng con chùn bước, đừng để dễ dãi làm chúng con ngủ quên. Ước gì Hội Thánh trở nên men được vùi sâu trong khối bột loài người để bột được dậy lên và trở nên tấm bánh. Ước gì Hội Thánh thành cây to bóng rợp để chim trời muôn phương rủ nhau đến làm tổ. Xin cho Hội Thánh trở nên bàn tiệc của mọi dân nước, nơi mọi người được hưởng niềm vui và tự do. Cuối cùng xin cho chúng con biết xây dựng một Hội Thánh tuyệt vời, nhưng vẫn chấp nhận cỏ lùng trong Hội Thánh. Ước gì khi thấy Hội Thánh ở trần gian, nhân loại nhận ra Nước Trời ở gần bên. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
“Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc. Anh em hãy tin vào Thiên Chúa” (Mc 11,17-21).
Câu chuyện minh hoạ:
Sau khi đã thắng ở vài cuộc thi bắn cung, nhà vô địch trẻ tuổi và phần nào hơi khoác lác thách thức một thiền sư rất nổi tiếng về tài bắn cung. Chàng thanh niên chứng minh tài nghệ siêu phàm của mình bằng cách bắn một mũi tên vào một bia đá thật xa, sau đó chẻ nó ra bằng mũi tên thứ hai. Anh ta nói với vị thiền sư:
– Bây giờ ngài hãy chứng tỏ tài nghệ của mình đi!
Chẳng hề bối rối, vị thiền sư không lấy cung tên của mình ra, mà ra hiệu cho người thanh niên theo ngài lên một ngọn núi. Tò mò về ý định của vị thiền sư, nhà vô địch trẻ tuổi theo ngài leo lên ngọn núi cho đến khi họ gặp một vực sâu thăm thẳm được bắn ngang bằng một thanh gỗ mỏng manh và lung lay. Bình tĩnh đứng lên chiếc cầu không chắc và rất nguy hiểm đó, vị thiền sư chọn một cái cây thật xa làm đích, rút cung tên của ngài ra, bắn vút một đường tên thật chính xác và đẹp. Nhẹ nhàng trở lại mặt đất an toàn, vị thiền sư nói:
– Nào bây giờ đến lượt cậu.
Nhà vô địch trẻ nhìn chằm chằm xuống vực sâu dường như không có đáy, không dám bước lên thanh gỗ hay nhìn cái đích mà vị thiền sư đã chọn. Nhận ra sự khổ sở của chàng thanh niên, vị thiền sư nói:
– Cậu có nhiều khả năng với cung tên của cậu, nhưng cậu có quá ít khả năng trong đầu để bắn mũi tên ra.
Suy niệm:
Bài Tin mừng hôm nay thuật lại việc Chúa chúc dữ cây vả không trái và việc Chúa thanh tẩy đền thờ, đồng thời nhân đó Chúa cũng dạy cho các môn đệ về việc sống đức tin.
Chúa Giêsu đã chúc dữ cây vả: “Cho đến đời đời, không ai ăn quả của mày nữa”. Cây vả là hình ảnh tượng trưng cho dân Do Thái. Nên qua đó, Chúa Giêsu muốn nói đến cách sống đạo của dân Do Thái chỉ chú trọng về hình thức bên ngoài (như cây vả xanh tốt lá). Nhưng cái mà Thiên Chúa cần là tâm tình thờ phượng đích thực thì họ lại không có.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con khi tham dự các nghi thức cử hành phụng vụ, cũng như các việc đạo đức, luôn có tâm tình yêu mến Chúa và thực thi sống bác ái với tha nhân. Amen.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
Hình ảnh cây vả trong Kinh Thánh tượng trưng cho dân tộc Israel. Nathanael hay Bartolomeo vốn đã từng ngồi dưới gốc cây vả khi được Chúa thấy và gọi ông (x. Ga 1,48). Trong tư thế học hỏi và suy tư này, khi được nghe về Đấng Messia xuất thân từ Nagiarét, qua lời giới thiệu của Philipphê, Nathanael đã mau mắn tự hỏi, bằng chính khả năng kiến thức cùng kinh nghiệm mình có, rằng “từ Nagiarét, làm sao có cái gì hay được” (Ga 1,46). Điều này cho thấy, điều kiện trước tiên để có thể bước theo và trở nên môn sinh của Chúa là hoán cải trong não trạng và tâm thức mà mỗi cá nhân có về chính mình, về chân lý đang lĩnh hội bằng việc “hãy đến mà xem” (x. Ga 1,39.46).
Tin mừng hôm nay kể lại, cây vả mà Chúa Giêsu “đến xem có tìm được trái nào không” thì lại không có trái. Điều này theo lẽ tự nhiên là vì ngoài mùa của cây vả. Nhưng hình ảnh cây vả không sinh trái này được Marcô đặt liền kề khung cảnh đoàn dân Israel lên Giêrusalem dự lễ. Nói theo thánh sử Gioan, đây là dịp gần đến lễ Vượt qua của người Do Thái (x. Ga 2,13). Một nhiệm cục cứu độ mới mẻ đã được khai mào nơi Chúa Giêsu đòi hỏi “sự hoán cải” trong việc thờ phượng đích thực. Dân Chúa cử hành lễ để hồi tưởng về một Thiên Chúa đã yêu thương và giải thoát dân, nhất là Chúa là Thiên Chúa của Israel, dân là dành riêng cho Ngài. Thế nhưng, giờ đây, cử chỉ thanh tẩy đền thờ của Chúa Giêsu, Con của Thiên Chúa Cha, khi Người tiến vào nhà Cha của mình đã vạch trần bộ mặt đền thờ như là “sào huyệt của bọn trộm cướp”, qua việc đánh đuổi kẻ mua bán, lật bàn người đổi tiền, xô ghế kẻ bán bồ câu… Bởi điều vốn đem lại sự thánh thiêng cho nhà cầu nguyện của mọi dân tộc giờ đây đã trở thành phàm tục qua chính cung cách thờ phượng của dân Chúa. Nói như Chúa Giêsu, khi trích lời tiên tri Isaia: “Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta” (Mc 7,6). Một cây vả thiêng liêng như thế không sinh trái là lẽ tất nhiên và cũng dễ hiểu.
Ngẫm nghĩ về hình ảnh tượng trưng của cây vả không sinh trái trong đời sống đức tin của người Kitô hữu, đâu đó chúng ta cũng gặp thấy lối sống theo kiểu “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” – một não trạng phổ biến của nhiều người hôm nay về cách chọn lựa khôn lanh, sống theo hoàn cảnh, miễn sao có lợi cho mình: “Gió chiều nào che chiều ấy”. Nhưng thờ phượng Chúa đích thực thì đòi hỏi người môn đệ Chúa phải can đảm đối diện, vạch trần thói “sống hai mặt” hay con người bị phân mảnh bởi những thái độ “sống bất nhất” theo thói đời, theo tiêu chuẩn thế gian thay vì theo chất Tin mừng hầu sinh hoa trái sum suê và dồi dào vì vinh danh Chúa và để cứu các linh hồn.
Lạy Chúa Giêsu, sống theo Chúa đã là khó nên thuộc về Chúa lại còn khó hơn biết chừng nào, bởi chúng con phải từ bỏ những mặt nạ bản thân, những căn phòng nhiều ngóc ngách trong tâm hồn chúng con. Xin giúp chúng con đừng sợ hãi “đến mà xem” nơi trái tim hiền lành và khiêm nhường của Chúa. Vì chỉ nơi Thánh tâm Chúa, “cây vả” sự sống đời chúng con mới có khả năng sinh hoa trái bốn mùa, trong ân sủng và tình yêu của Chúa. Amen.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay #muathuongnien