30.03.2023 – Thứ Năm Tuần V Mùa Chay
Lời Chúa: Ga 8, 51-59
Khi ấy, Đức Giêsu nói với người Do thái rằng: “Thật, tôi bảo thật các ông: ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết.” Người Do thái liền nói: “Bây giờ, chúng tôi biết chắc là ông bị quỷ ám. Ông Abraham đã chết, các ngôn sứ cũng vậy; thế mà ông lại nói: ‘Ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết’. Chẳng lẽ ông lại cao trọng hơn cha chúng tôi là ông Abraham sao? Người đã chết, các ngôn sứ cũng đã chết. Ông tự coi mình là ai?” Đức Giêsu đáp: “Nếu tôi tôn vinh chính mình, vinh quang của tôi chẳng là gì cả. Đấng tôn vinh tôi chính là Cha tôi, Đấng mà các ông gọi là Thiên Chúa của các ông. Các ông không biết Người; còn tôi, tôi biết Người. Nếu tôi nói là tôi không biết Người, thì tôi cũng là kẻ nói dối như các ông. Nhưng tôi biết Người và giữ lời Người. Ông Abraham là cha các ông đã hớn hở vui mừng vì hy vọng được thấy ngày của tôi. Ông đã thấy và đã mừng rỡ.” Người Do thái nói: “Ông chưa được năm mươi tuổi mà đã thấy ông Abraham!” Đức Giêsu đáp: “Thật, tôi bảo thật các ông: trước khi có ông Abraham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu!” Họ liền lượm đá để ném Người. Nhưng Đức Giêsu lánh đi và ra khỏi Đền Thờ.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay kết thúc bằng việc Đức Giêsu bị ném đá. Nhưng Ngài đã ẩn mình đi và ra khỏi Đền thờ (c. 59). Ném đá là hình phạt của người Do thái chủ yếu dành cho kẻ phạm thượng. Đức Giêsu đã làm gì để bị coi là mắc tội phạm thượng, nghĩa là tội coi thường quyền tối thượng của Thiên Chúa? Trước hết Đức Giêsu đặt mình lên trên tổ phụ đáng kính Abraham. Ngài biết ông Abraham vui sướng mừng rỡ vì hy vọng được thấy ngày của Ngài, thấy những việc Ngài làm đây (c. 56). Abraham mừng vì chính Đức Giêsu, chứ không phải cá nhân mình, mới là Đấng đem phúc lành cho mọi dân tộc trên thế giới. Dù chưa tới năm mươi tuổi, Đức Giêsu dám coi mình là có trước ông Abraham. “Trước khi có Abraham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu” (c. 58).
Ta là Đấng Hằng Hữu là câu trả lời của Thiên Chúa cho ông Môsê khi ông hỏi tên của Ngài bên bụi cây bốc cháy (Xh 3, 14). Đức Giêsu cũng muốn trả lời câu hỏi về mình (c. 53) bằng lối nói đó. Vì trước khi được sinh ra ở đời làm người, thì Ngài đã hiện hữu rồi. Ngài là một với Ngôi Lời vĩnh cửu của Thiên Chúa (Ga 1, 14-18), bởi đó Ngài có trước Abraham, người đã sống trước Ngài gần hai ngàn năm. Chính khẳng định bị coi là phạm thượng này đã khiến Ngài bị ném đá. Đức Giêsu thường bị coi là ngạo mạn, tự tôn vì những lời như vậy. Thật ra Ngài chẳng tự tôn vinh mình. Chúa Cha mới là Đấng tôn vinh Ngài qua cái chết tủi nhục (c. 54). Đức Giêsu cũng chẳng coi thường Thiên Chúa bao giờ. Ngài gọi Thiên Chúa là Cha một cách thân thương, và nhìn nhận: “Chúa Cha cao trọng hơn Thầy” (Ga 14, 28). Có một sự phân biệt rất rõ giữa Chúa Cha và Đức Giêsu: Chúa Cha là người sai đi; Đức Giêsu là Con, là người được sai đi. Đức Giêsu chỉ làm điều Ngài thấy Cha làm (Ga 5, 19-20; 8, 28-29), và nói điều Ngài nghe Cha nói (Ga 8, 26. 40; 12, 49-50). Triệt để vâng phục và tùy thuộc là nét đặc trưng của Đức Giêsu.
Trong Tin Mừng Gioan, bao lần ta gặp cụm từ không tự mình. Đức Giêsu không tự mình nói, cũng chẳng tự mình làm. Ngài đòi chúng ta tuân giữ lời Ngài (c. 51) chỉ vì chính Ngài cũng đã tuân giữ lời của Thiên Chúa (c. 55). Trong tuần lễ này, tại nhà thờ các ảnh tượng có thể được che lại. Khi bị ném đá, Đức Giêsu đã tránh đi vì giờ của Ngài chưa đến. Đức Giêsu vẫn cương trực nói điều phải nói và làm điều phải làm. Chúng ta xin có được sự cương trực đó khi phải làm chứng cho Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Thiên Chúa, đây lời tôi cầu nguyện: Xin tận diệt, tận diệt trong tim tôi mọi biển lận tầm thường. Xin cho tôi sức mạnh thản nhiên để gánh chịu mọi buồn vui. Xin cho tôi sức mạnh hiên ngang để đem tình yêu gánh vác việc đời. Xin cho tôi sức mạnh ngoan cường để chẳng bao giờ khinh rẻ người nghèo khó, hay cúi đầu khuất phục trước ngạo mạn, quyền uy. Xin cho tôi sức mạnh dẻo dai để nâng tâm hồn vươn lên khỏi ti tiện hằng ngày. Và cho tôi sức mạnh tràn trề để âu yếm dâng mình theo ý Người muốn.
(Thơ R. Tagore, Đỗ Khánh Hoan dịch)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
“Thật tôi bảo thật các ông: ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết”. (Ga 8,51)
Câu chuyện minh họa:
Khi mới về xứ Ars chỉ vỏn vẹn 300 người, cha Vianney đã khởi sự xây dựng giáo xứ bằng cầu nguyện, hy sinh, hãm mình. Dần dần giáo dân từ nhiều xứ tuôn đến để nghe Ngài dạy giáo lý và để xưng tội với Ngài. Các linh mục đồng nghiệp đều biết cha Vianney trước đây rất tầm thường và học hành rất dốt, cho nên vì ghen tuông đã trình lên Đức cha địa phận rằng nhiều lần cha Vianney đã giải sai các nguyên tắc thần học luân lý. Nghe thế, Đức cha cho gọi cha Vianney đến và giao cho cha một số trường hợp tội khó giải để cha giải trên giấy tờ rồi nộp lại cho Đức cha. Vài ngày sau, cha làm xong đem nộp và được các nhà chuyên môn khen là giải đáp đúng và khôn ngoan.
Suy niệm:
Các linh mục đồng nghiệp trong câu chuyện trên đây cũng giống như những người Do Thái trong bài Tin mừng hôm nay tìm cách để gài bẫy Chúa. Chúa Giêsu càng mạc khải rõ thân thế của Ngài thì những người Do Thái không chấp nhận mà còn cho rằng Chúa bị quỷ ám: “Ông tự coi mình là ai?… Ông chưa được 50 tuổi mà đã trông thấy Abraham sao?… Bây giờ chúng tôi biết chắc là ông bị quỷ ám”. Họ không chấp nhận thân thế của Chúa vì trong họ còn mang nặng những vụ lợi, và ích kỷ. Trước những mạc khải của Chúa Giêsu về con người của Ngài, chúng ta có thái độ nào?
Lạy Chúa, những ngày chay thánh là dịp để con dừng lại, nhận ra những yếu đuối của mình để hoán cải; đồng thời cũng là dịp để con cảm tạ Chúa, và mở ra một con đường mới để sống xứng đáng với ơn thánh Chúa hơn.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
Chúng ta đang đọc và suy niệm đoạn cao trào ở chương 8 sách Tin mừng Gioan: lời chứng của Chúa Giêsu liên quan đến bản thân Người. Từ vấn đề nô lệ và tự do vốn đã gai góc đối với thính giả của Chúa, rồi lại đến vấn đề bao hàm hơn trong chương 8, đó là tính hằng hữu của Chúa Giêsu làm cho những người nghe choáng váng.
Trong đoạn từ câu 31-59 của chương 8 này, những tranh luận về gốc gác liên hệ giữa Chúa Giêsu và Abraham càng làm cho người nghe rối trí. Họ bật lại Người cách mạnh mẽ, nhưng qua đó cũng cho ta thấy một thực tại là họ không hiểu về điều Chúa Giêsu nói.
Người Do Thái tự hào mình là con cháu Abraham. Họ là dòng dõi được tuyển chọn và dĩ nhiên điều đó đáng tự hào. Nhưng chỉ dừng lại ở tự hào mang tính sĩ diện thì e là nông cạn, và họ bị đóng khung trong giới hạn do chính họ đặt ra. Thiên Chúa không muốn cho dân riêng của Ngài phải như thế mà còn hơn thế, dòng dõi Abraham phải được phóng chiếu xa hơn đến một thế giới thượng giới, đến Thiên Chúa là nguồn gốc của họ. Cụm từ “tôi hằng hữu” trong chương 8 này nhắc đi nhắc lại 7 lần cho thấy là sự hoàn hảo và quan trọng về nguồn gốc của Người phải được hiểu cách tường tận. Việc này nhắc lại về sự hiện hữu của Thiên Chúa từ ngàn đời, như đã mặc khải cho Môsê, như một lời khẳng định: “trước khi có Abraham, thì đã có tôi”.
Đoạn này gợi ra cho chúng ta nhiều suy nghĩ. Chúng ta có tin nhận một Thiên Chúa có thể đưa chúng ta “đến thượng giới”, đến sự hiệp thông Thiên Chúa Ba Ngôi: Cha, Con và Thánh Thần? hay chỉ như các người: như lạc thuyết Ariô hay nhân chứng Yêhôva thời nay, không nhận thần tính và sự hiện hữu của Chúa Giêsu? Chúng ta có là những người thuộc về Chúa Kitô, “thuộc thượng giới”, là những người mong mỏi Thiên Chúa, hay chỉ là những người tự hào mình là con cháu Abraham mà lại thuộc hạ giới, tự giới hạn mình nơi những phàm tục và nô lệ tội lỗi?
Lạy Chúa, chúng con cũng chẳng khá hơn những thính giả của Chúa, chúng con loay hoay trong những giới hạn của mình khiến cho tâm trí chỉ tập trung những gì thuộc hạ giới. Xin soi sáng trí lòng chúng con để hiểu được lời Thánh Kinh hôm nay. Amen.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay #muachay