17.02.2023 – Thứ Sáu Tuần VI Thường Niên
Lời Chúa: Mc 8, 34 – 9, 1
Khi ấy, Ðức Giêsu gọi đám đông cùng với các môn đệ lại. Người nói với họ rằng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy. Vì được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì người ta nào có lợi gì? Quả thật, người ta lấy gì mà đổi lại mạng sống mình? Giữa thế hệ ngoại tình và tội lỗi này, ai hổ thẹn vì tôi và những lời tôi dạy, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn vì kẻ ấy, khi Người ngự đến cùng với các thánh thiên thần, trong vinh quang của Cha Người.” Ðức Giêsu còn nói với họ: “Tôi bảo thật các người: trong số những người có mặt ở đây, có những kẻ sẽ không phải nếm sự chết, trước khi thấy Triều Ðại Thiên Chúa đến, đầy uy lực.”
Suy niệm:
Trên con đường đi ngang giáo phận Xuân Lộc, có ngôi nhà thờ mặt tiền mang một dòng chữ to: “Sống là chọn.” Câu này dễ làm ta nghĩ đến câu kế tiếp: “mà chọn là bỏ.” Bỏ là điều, dù muốn dù không, ai cũng phải làm nhiều lần trong đời. Thai nhi phải bỏ bụng mẹ ấm êm, cô gái bỏ gia đình để về nhà chồng. Bỏ khi chọn việc, chọn trường, chọn nhà, chọn ơn gọi… Bỏ thường làm ta đau đớn, nhưng ta không thể chọn tất cả. Tuy nhiên, có khi từ bỏ đem lại niềm vui, đến nỗi ta không biết mình đang bỏ. Một vận động viên, một nhà khoa học hay một tu sĩ đã tự ý bỏ nhiều điều. Nhưng họ rất vui khi nghĩ đến kết quả của việc từ bỏ đó. Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu mời các môn đệ và đám đông từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ngài (c. 34).
Từ bỏ chính mình là không coi mình như trung tâm nữa, không coi danh dự, quyền lợi, dự tính, của cải là điều mình phải nắm chặt. Vác thanh ngang của thập giá là việc mà người sắp bị đóng đinh phải làm. Như thế vác thập giá đồng nghĩa với việc chấp nhận cái chết sắp xảy ra. Đức Giêsu đã sống những điều này trước khi mời chúng ta sống. Ngài đã vác thập giá Cha trao cho Ngài. Ngài đã từ bỏ chính mình hoàn toàn khi bị treo trên thập giá. Đời sống người Kitô hữu mãi mãi không bao giờ dễ dàng, vì đó là hành trình vác thập giá của riêng mình theo chân Thầy Giêsu. Thập giá ghi dấu ấn trên bất cứ ai dám sống thật sự ơn gọi Kitô hữu. Nhưng thập giá lại không phải là kết thúc của Kitô giáo. Kitô giáo kết thúc bằng sự sống và sự sống lại của Đức Giêsu. Tất cả nghịch lý nằm ở chỗ ai dám mất thì lại được, còn ai cố giữ cho được thì lại mất. Mà cái được và cái mất không như nhau. Cái mất chỉ là mạng sống tạm bợ ở đời này, còn cái được là sự sống vĩnh hằng ở đời sau (c. 35). Đức Giêsu đã trải qua kinh nghiệm này, kinh nghiệm được và mất. Ngài mời chúng ta dám sống kinh nghiệm ấy cùng với Ngài. Được cả thế giới này mà mất sự sống đời đời thì có ích chi? (c.36). Đức Giêsu hôm nay vẫn muốn nhắc nhở chúng ta như thế.
Cầu nguyện:
Chỉ mong tôi chẳng còn gì, nhờ thế Người là tất cả của tôi. Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì, nhờ thế tôi cảm thấy Người ở mọi nơi, đến với Người trong mọi sự, và dâng Người tình yêu trong mọi lúc. Chỉ mong tôi chẳng còn gì, nhờ thế tôi không bao giờ muốn tránh gặp Người. Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì, nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn của Người và thực hiện ý Người trong suốt đời tôi.
(R. Tagore)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
“Vì được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì người ta nào có lợi gì?” (Mc 8,36)
Câu chuyện minh họa:
Phanxicô Xavie lúc còn thanh xuân quyết dồn mọi nỗ lực để phụng sự thân xác, muốn đầu tư hết tài trí, sức lực để chiếm hữu địa vị xã hội và vinh hoa thế gian.
May thay, Thiên Chúa đã gửi đến cho anh người bạn tốt, đó là thánh Inhaxiô, một người bạn lớn tuổi học cùng trường. Inhaxiô thường dùng câu lời Chúa chúng ta nghe hôm nay để nhắc bảo Phanxicô Xavie: “Nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì?”
Ánh sáng của Lời Chúa đã loé lên trong tâm hồn chàng trai đầy tham vọng trần thế và đã làm xoay chuyển cuộc đời anh. Phanxicô giã từ việc theo đuổi phù du ảo ảnh đời nầy (đó là từ bỏ mình) để dấn thân không mệt mỏi vào những vùng đất xa xôi (đó là chấp nhận vác thập giá) để chinh phục các linh hồn cho Thiên Chúa nên đã được hạnh phúc vinh hiển muôn đời.
Suy niệm:
Hầu hết mọi người chúng ta đều dùng thời gian, công sức, tài năng… để lo cho thân xác chóng qua này, để rồi tất cả chỉ để lại hai bàn tay trắng. Hôm nay Chúa Giêsu muốn hướng con người đến một sự vững bền là tìm kiếm Nước Chúa. Những ai theo Ngài cần từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày, chấp nhận hy sinh, nhẫn nại trước những đau khổ thử thách ở đời tạm này. Ngày nay, cũng có nhiều người dấn thân vào những hy sinh trong xã hội để phục vụ cho những người phong cùi, người cô thế cô thân, bệnh tật…, vì lòng yêu mến Chúa, thật quý trọng biết bao. Mỗi chúng ta có là nơi nương tựa cho người khác những lúc họ cần không?
Lạy Chúa, xin cho con biết cảm thông với anh chị em con trong những lúc hoạn nạn, không chai lì trước những khó khăn của tha nhân, và để con ra khỏi chính mình, để sống cho Chúa và tha nhân.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
Trong bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu tiếp tục loan báo cho các môn đệ biết về cuộc thương khó của Người, những đau khổ sẽ xảy ra mà Người phải gánh chịu trên con đường lên Giêrusalem.
Trong lúc có đám đông đi theo Người, Người gọi họ lại cùng với các môn đệ và nói: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo Ta ”. Chúa mời gọi hết những ai muốn đi theo Người, muốn chia sẻ cuộc thương khó với Chúa, phải vác lấy thánh giá mỗi ngày mà theo. Vì đây là con đường đem lại kết quả cho sự sống đời sau, là được hưởng những vinh phúc với Chúa trên thiên quốc. Muốn thực hiện điều này, trước hết, chúng ta được mời gọi hãy từ bỏ chính mình: nghĩa là phải tẩy chay mọi quyến rũ của ma quỷ, xác thịt, thế gian và cả tội lỗi trong con người của mình nữa. “Vác thập giá mình”: nghĩa là phải chấp nhận mọi thử thách, đau khổ, mất mát, thiệt thòi nơi bản thân và cuộc sống của mình, để duy trì lòng trung tín với Chúa trong đức tin, đức cậy và đức mến. Có thế, chúng ta mới xứng đáng là môn đệ đi theo Chúa.
Cuộc sống luôn đổi thay. Chọn sống là chọn chấp nhận viễn ảnh của sự thay đổi ấy. Chính vì thế mà cuộc sống có thể ví như một hành trình, một hành trình đầy những thách đố, cam go và nhiều khi là khắc nghiệt, là chông gai, là đau khổ mất mát. Trên hành trình cuộc sống ấy, chỉ những ai ý thức mình là ai, là gì cho anh em, cho chính mình, và là ai, là gì giữa hành trình cuộc sống này, người ấy mới thực sự là người tiến bước trên con đường, với tất cả sự phong phú và giàu ý nghĩa của nó, với trọn vẹn con người độc sáng của mình. Vì nếu không, họ sẽ không biết mình đi theo ai, đi về đâu, làm gì… lang thang vô định, vì cuộc đời như vô nghĩa, có chăng cũng chỉ là những phù vân!
Quả thật, như Chúa nói, “ được cả thế gian mà thiệt mất linh hồn thì được ích gì! ”. Như thế, tiền tài danh vọng chỉ là hư không và vô ích. Do đó, không cớ gì mà con người cứ mãi đua nhau để giành lấy và có được những thứ đó, để rồi không lo tìm kiếm nước Thiên Chúa thì chẳng lợi chi. Tuy nhiên, thực tế trong cuộc sống cho thấy, con người đang sống trong một xã hội theo xu hướng kinh tế thị trường, cho nên việc sử dụng tiền của xem ra thật đáng chú ý đến. Vì sao thế? Câu hỏi này xin để lại cho chính chúng ta trả lời, vì khó mà đưa ra được một câu trả lời hoàn toàn chính xác và có tính thuyết phục được. Thật ra, mỗi người chúng ta sẽ có cách trả lời cho riêng mình, bởi vì chính chúng ta là những người ở trong cuộc. Nhưng theo tinh thần Phúc âm là nếu ai không khéo sử dụng trong tiền bạc và của cải vật chất của riêng mình, thì khó lòng mà vào nước Trời được.
Lạy Chúa Giêsu, bài Tin mừng hôm nay là một lời nhắn nhủ, nhắc nhở chúng con phải xác tín hơn vào Chúa, để chúng con biết dùng sự hy sinh, đau khổ trong cuộc sống hằng ngày mà thông phần vào những đau khổ của Chúa trên thập giá. Nhờ vậy, chúng con cũng biết chọn thiên đàng là đích đến của mình. Xin cho chúng con luôn ý thức được điều đó, lạy Chúa. Amen.
#GiaoPhanBaRia #GPBR #SuyNiemHangNgay #SuyNiemLoiChuaHangNgay #MuaThuongNien