06.02.2023 – Thứ Hai Tuần V Thường Niên
Lời Chúa: Mc 6, 53-56
Khi qua biển rồi, Ðức Giêsu và các môn đệ ghé vào đất liền tại Ghennêxarét và lên bờ. Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Ðức Giêsu. Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì người ta cáng bệnh nhân đến đó. Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở chỗ công cộng, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.
Suy niệm:
Tiếng Việt có nhiều động từ nói về xúc giác: sờ, mó, đụng, chạm, rờ… Xúc giác là một trong năm ngũ quan. Nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy, có khi vẫn chưa đủ. Người ta còn muốn sờ thấy, xem đằng mặt, bắt đằng tay. Sờ là một cách kiểm chứng đôi khi được coi là đáng tin hơn thấy. Đức Giêsu phục sinh đã nói với các môn đệ: “Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương thịt như anh em thấy Thầy có đây?” (Lc 24, 39). Thánh Tôma xem ra thích kiểm chứng bằng đụng chạm: “…nếu tôi không đặt ngón tay tôi vào lỗ đinh, không đặt bàn tay tôi vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25). Đức Giêsu phục sinh đã chiều Tôma (Ga 20, 27). Thiên Chúa đã chiều nhân loại, khi cho Con Ngài làm người như ta, nhờ đó chúng ta có thể đụng chạm đến Thiên Chúa theo nghĩa đen. Thánh Gioan đã reo lên khi loan báo Tin Mừng này: “Điều vẫn có ngay từ lúc đầu, điều chúng tôi đã nghe, Điều chúng tôi đã thấy tận mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng, và bàn tay chúng tôi đã chạm đến, đó là Lời sự sống” (1 Ga 1, 1). Bài Tin Mừng hôm nay là một bản tóm lược dài về quyền năng của Đức Giêsu. Quyền năng này được thi thố qua việc chữa bệnh.
“Người ở đâu thì người ta cáng bệnh nhân đến đó. Người đi tới đâu…người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở chỗ công cộng” (cc. 55-56).
Dân chúng tin vào sức mạnh xuất phát từ chính con người Đức Giêsu. Ở đây không phải là chuyện Ngài đụng chạm vào các bệnh nhân để chữa họ, mà là các bệnh nhân xin “ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và “bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi” (c. 56). Cái chạm của bệnh nhân là cái chạm của lòng tin vào Đức Giêsu. Nó giống với cái chạm của người phụ nữ bị băng huyết (Mc 5, 28). Không phải chỉ là chạm bằng tay, mà bằng cả con người. Nơi đáy lòng con người vẫn có khát khao được đụng chạm đến Thiên Chúa, cả nơi những người không tin có Ngài hay bướng bỉnh như Tôma. Truyền giáo là giúp người ta thực hiện ước mơ chính đáng: chạm đến Thiên Chúa. Nhà truyền giáo phải là người đã có kinh nghiệm chạm đến Thiên Chúa. Mong mỗi Kitô hữu trở nên một nhà truyền giáo nhờ đụng chạm đến Lời Chúa và các Bí Tích mỗi ngày.
Cầu nguyện:
Con đã yêu Chúa quá muộn màng! Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp vừa cổ kính, vừa luôn mới mẻ, con đã yêu Chúa quá muộn màng! Bấy giờ Chúa ở trong con mà con thì ở ngoài, con cứ chạy đi tìm Chúa ở ngoài. Con thật hư hỏng, khi chạy theo các thụ tạo xinh đẹp. Bởi thế, bấy giờ Chúa ở với con mà con lại không ở với Chúa. Các thụ tạo xinh đẹp kia cứ giữ con ở xa Chúa, trong khi chúng hiện hữu được là nhờ Chúa. Chúa đã gọi con, đã gọi to và phá tan sự điếc lác của con. Chúa đã soi sáng và xua đi sự mù lòa của con. Chúa đã tỏa hương thơm ngát để con được thưởng thức, và giờ đây hối hả quay về với Chúa. Con đã nếm thử Chúa và giờ đây con đói khát Người. Chúa đã chạm đến con, nên giờ đây con nóng lòng chạy đi tìm an bình nơi Chúa.
(Thánh Âu-Tinh)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
Nơi Đức Giêsu, chúng ta có thể thấy một sức sống lan tỏa đến vô cùng từ con tim tràn ngập tình yêu thương của Người. Có thể nói, Người không từ chối bất kì lời khẩn cầu nào đến nỗi bất cứ ai chạm vào tua áo choàng của Người đều được khỏi.
Về mặt thể lý, chắc hẳn là khi Người đến với ai hoặc ai có thể tiếp cận Người thì người đó mới được chữa lành. Có một sự kết nối kì diệu giữa Thiên Chúa và con người. Con người bị cuốn hút bởi sức sống vô biên nơi Thiên Chúa và con người cố gắng vươn tới, đến gần hầu có thể chạm vào.
Chúng ta ngày nay vẫn có thể chạm vào chính Chúa qua bí tích Thánh thể. Chúa Giêsu tự hiến thân trên bàn thờ thập giá và ở cùng Giáo hội cho đến ngày tận thế. Thánh thể trở nên linh dược cho sự sống đời này và bảo đảm cho sự sống đời sau. Tuy vậy, nhiều người vẫn thờ ơ, vô tâm trước ơn trọng đại này trong khi đó, được rước Chúa đã là một phần thưởng lớn lao mà không có thứ lương thực nào có thể thay thế được ở trần gian. Phải chăng, sự què quặt của linh hồn thì không đáng lo ngại bằng sự khiếm khuyết về thể xác? Những bệnh nhân thời Chúa Giêsu phải nhờ người khiêng họ tới Chúa để được chữa lành. Còn chúng ta, trong một thể xác lành lặn, chúng ta còn chưa thấy việc chữa lành tâm linh là điều cần thiết.
Chúng ta được mời gọi đón nhận Chúa với cả nỗ lực của đức tin: vượt lên trên những trở ngại của cuộc sống nhân sinh. Chúng ta chỉ mong chạm đến Người, trong khi đó Người đã ôm choàng tất cả chúng ta bằng tình thương của Người. Nhưng nhiều khi chúng ta còn chán nản, bi quan thoái lui dù chỉ một bước cũng có thể “chạm” vào Người. Hãy tìm mọi cách để chạm vào Chúa: bằng việc rước lễ cách xứng đáng, bằng việc tin nhận chắc chắn là Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi những ai khao khát Người.
Lạy Chúa, xin Chúa ban thêm nhiều trợ lực tinh thần trong đời sống để chúng con can đảm đến gần bên Chúa để được Chúa thương xót, chữa lành. Amen.