28.9.2022 – Thứ Tư Tuần XXVI Thường Niên
Lời Chúa: Lc 9, 57-62
Đang khi Thầy trò Đức Giêsu đi đường thì có kẻ thưa Người rằng: “Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo.” Người trả lời: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.” Đức Giêsu nói với một người khác: “Anh hãy theo tôi!” Người ấy thưa: “Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã.” Đức Giêsu bảo: “Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên Chúa.” Một người khác nữa lại nói: “Thưa Thầy, tôi xin theo Thầy, nhưng xin cho phép tôi từ biệt gia đình trước đã.” Đức Giêsu bảo: “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa.”
Suy niệm:
Theo một tôn giáo thường được gọi là theo đạo. Theo đạo là theo một con đường. Ðiều này đặc biệt đúng đối với Kitô giáo (x. Cv 9,2). Làm môn đệ Ðức Kitô là theo Ngài trên con đường Ngài đi, con đường đất quanh co trong xứ Palestine hay con đường đầy chông gai nhọc nhằn của sứ vụ. Ðức Kitô chẳng những dạy Ðạo, Ngài còn là Ðạo (x. Ga 14,6). Theo đạo là theo một ngôi vị hơn là theo một giáo lý. Sống đạo là sống như Ngài, với Ngài, cho Ngài và trong Ngài. Đoạn Tin Mừng hôm nay thuật lại chuyện ba người muốn theo Chúa. Chúng ta chẳng biết họ là ai, cũng chẳng rõ cuối cùng họ có theo Chúa hay không, nên mỗi người chúng ta dễ thấy mình nơi hình ảnh họ, để rồi chúng ta phải đưa ra lời đáp trả riêng của mình.
Người thứ nhất hăng hái xin theo Ngài đi bất cứ nơi đâu. Ðức Giêsu không giấu anh hoàn cảnh bấp bênh của mình. Ngài sống cuộc đời phiêu bạt, không mái nhà để trú, lúc nào cũng ở trong tư thế lên đường. Chấp nhận theo Ngài là chịu bỏ mọi an toàn, ổn định, là sống thân phận lữ khách trên mặt đất (x. 1Pr 2,11). Theo Ngài là theo Ðấng có chỗ tựa đầu, chỗ tựa đầu tiên là máng cỏ, chỗ tựa cuối là thập giá. Cuộc sống nghèo làm Ngài tự do hơn, sẵn sàng hơn trước những đòi hỏi bất ngờ của Cha và nhân loại.
Người thứ hai chấp nhận theo Chúa với điều kiện cho anh về chôn cất người cha mới qua đời trước đã. Anh muốn chu toàn bổn phận thiêng liêng của người con. Ðức Giêsu coi trọng việc hiếu kính mẹ cha (x. Mt 15,3-9), nhưng Ngài đòi anh dành ưu tiên cho việc loan báo Tin Mừng. Câu trả lời của Ngài làm chúng ta bị sốc. Loan báo Tin Mừng ư? Cần gì phải vội vàng đến thế! Dầu sao cái sốc giúp ta nhận ra mình vẫn quen thờ ơ trước một bổn phận thiêng liêng và hết sức cấp bách. Người chết nằm xuống thật đáng kính trọng. nhưng có bao người sống đang cần phục vụ khẩn trương.
Người thứ ba xin về từ giã gia đình trước đã. Ðức Giêsu đòi anh dứt khoát thẳng tiến như người cầm cày, không quay lại với những kỷ niệm quá khứ, cũng không bị cản trở bởi những ràng buộc gia đình, để tận tâm tận lực lo cho Nước Thiên Chúa. Trong đời sống, nhiều lúc ta phải chọn lựa. Chọn lựa là chấp nhận hy sinh, bỏ một trong hai. Ðức Giêsu không dạy ta sống vô cảm hay bất hiếu… Ngài dạy ta can đảm tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước đã. Có bao nhiêu cái trước đã chi phối đời ta? Ðâu là lựa chọn ưu tiên một? Chúng ta cần sắp xếp lại thứ tự các ưu tiên cho đúng. Nếu Ðức Giêsu gặp tôi hôm nay và mời tôi theo Ngài, tôi có xin phép Ngài để làm cái gì đó trước đã không?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, giàu sang, danh vọng, khoái lạc là những điều hấp dẫn chúng con. Chúng trói buộc chúng con và không cho chúng con tự do ngước lên cao để sống cho những giá trị tốt đẹp hơn. Xin giải phóng chúng con khỏi sự mê hoặc của kho tàng dưới đất, nhờ cảm nghiệm được phần nào sự phong phú của kho tàng trên trời. Ước gì chúng con mau mắn và vui tươi bán tất cả những gì chúng con có, để mua được viên ngọc quý là Nước Trời. Và ước gì chúng con không bao giờ quay lưng trước những lời mời gọi của Chúa, không bao giờ ngoảnh mặt để tránh cái nhìn yêu thương mà Đức Chúa dành cho từng người trong chúng con. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
“Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đằng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa.” (Lc 9,62)
Câu chuyện minh hoạ:
Khi xem cuốn phim tài liệu về Cha John Lee, nhiều người đã xúc động đến rơi lệ. Ngài là một linh mục trẻ đầy tài năng, đã tốt nghiệp bác sĩ tại Hàn quốc. Tương lai đang rộng mở nếu Ngài ở lại trong nước để làm việc. Nhưng Cha Lee đã từ bỏ tất cả, tình nguyện sang Phi Châu truyền giáo. Ngài chọn nơi xa xôi và nghèo nàn nhất tại Sudan để dấn thân phục vụ. Bốn năm trước đây, Ngài đã chết vì bệnh ung thư. Dân chúng tại Sudan, đặc biệt giới trẻ khóc thương Ngài thảm thiết. Họ nhận ra hình ảnh Chúa Giêsu rất gần gũi và sống động nơi vị tu sỹ đầy nhiệt huyết này. Ngài là một tu sỹ dòng Salêdiêng DonBosco thuộc tỉnh dòng Hàn quốc. Cha John Lee đã chết, đã đi vào mầu nhiệm tự hủy và đạt đến đỉnh cao của cuộc sống trở nên môn đệ Đức Giêsu một cách đích thực.
Suy niệm:
Bài học mà Chúa Giêsu nhắc đi nhắc lại với các môn đệ là sự từ bỏ. Vì theo Chúa không phải để tìm kiếm vinh hoa, vinh dự, quyền lợi nhưng là từ bỏ mọi sự, như Chúa đã tự hủy chính bản thân mình, từ bỏ vinh quang mà Ngài vốn có để mang lấy thân phận yếu hèn như chúng ta. “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết”, hoặc “Ai đã tra tay cầm cầy mà còn ngoái cổ lại phía sau thì không xứng đáng làm môn đệ Thầy”. Đó là những lời nhắn nhủ của Ngài với những người muốn theo Chúa, phải đặt Ngài vào chỗ tối thượng, và người môn đệ chân chính phải là người thuộc trọn về Chúa không hề vướng bận.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con nhận ra những vướng bận của bản thân và thoát khỏi những bận tâm ấy, nhưng biết chọn Chúa là phần gia nghiệp và là phần phúc của chúng con.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
Chúa Giêsu thật không biết dụ dỗ môn sinh. Ai đời lại nói ra sự thật phũ phàng với những người muốn theo mình làm môn sinh. Ba trường hợp đều là ba sự thật đòi hỏi người môn sinh phải chấp nhận cách nghiệt ngã khi chọn theo Thầy Giêsu. Cách chung trong việc theo Chúa, cách riêng trong đời sống tận hiến, theo Chúa là phải từ bỏ những gì mình cho là an toàn, thân thuộc và quan trọng. Với Chúa, chỉ có một sự an toàn là ở trong nhà Chúa, chứ không phải là an toàn ở nhà chúng ta. Với Chúa, chỉ có một sự thân thuộc duy nhất, đó là Hội thánh – nhiệm thể Chúa Kitô – là gia đình duy nhất. Có như thế mới nên người phục vụ.
Theo Chúa, muốn làm môn đệ của Chúa, rong ruổi rao giảng Tin mừng, là chấp nhận sự bấp bênh về an toàn. Người đời cho rằng được ở nhà là an toàn, được bao bọc, được chăm lo, được phục vụ, khi đau yếu có người thân chăm sóc, khi đói khát có người cơm đưa rượu rước, khi trái gió trở trời, khi nắng khi mưa có mái nhà để chở che an toàn. Xem ra sự dứt khoát trong thái độ của Chúa và sự thật mà Chúa muốn phơi bày để người môn đệ nhận ra sự mất an toàn, việc không được bảo đảm nơi “mái nhà” kia, sẽ làm cho người môn đệ biết nhà nào mới quan trọng, nhà Chúa hay nhà mình. Chọn nhà Chúa thì phục vụ nhà Chúa, chọn nhà mình thì chỉ phục vụ cho mình. Ở trong nhà Chúa là phục vụ anh chị em, là nên huynh đệ với những người xa lạ, là nối kết mọi người hiệp thông trong một mái nhà đức tin, đức cậy và đức mến.
Theo Chúa, muốn làm môn đệ của Chúa phải từ khước những cái mà ta cho là thân thuộc, máu huyết. Chúa không bảo ta phải bỏ cha mẹ, anh em, họ hàng, không bảo ta phải cực đoan đến mức độ là coi họ như người xa lạ. Không, Chúa không nói như thế. Bởi cha mẹ, anh em là những người phải được kính trọng và quý trọng. Chúa muốn ở đây là chúng ta chọn lựa, ai mới quan trọng hơn. Chúa mới quan trọng hơn và phải là quan trọng nhất, là đối tượng duy nhất ta phục vụ, là Đấng mà ta phải rao giảng. Xác tín như thế ta mới phục vụ Giáo hội mà không tư lợi, yêu mến anh em mà không thấy xa lạ, chung tay với mọi người mà không so đo hơn thiệt.
Lạy Chúa Giêsu, đời sống người môn đệ theo Chúa thật là khó khăn, Chúa luôn muốn chúng con chọn điều tốt nhất. Xin giúp chúng con luôn biết khôn ngoan chọn Chúa là tất cả. Amen.