05.8.2022 – Thứ Sáu Tuần XVIII Thường Niên
*****
Lời Chúa: Mt 15, 21-28
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay kể lại chuyện Đức Giêsu chữa bệnh từ xa, tại Tia và Xiđon, vùng đất của dân ngoại. Nhưng chuyện chữa bệnh không quan trọng lắm. Chuyện quan trọng là lòng tin của người phụ nữ Canaan. Hẳn bà biết ít nhiều về Do Thái giáo, khi gọi Đức Giêsu là Con Vua Đavít. Con Vua Đavít là tước hiệu người Do Thái dùng để chỉ Đấng Mêsia. Bà tin Đức Giêsu có thể chữa lành con gái của bà.
Người phụ nữ trực tiếp gặp Đức Giêsu và ngỏ lời nài xin: “Xin thương xót tôi… con gái tôi bị quỷ hành hạ dữ lắm.” Người mẹ đau vì con của mình đau. Bà kêu xin Đức Giêsu thương mình, bằng cách chữa lành cho cô con gái.
Nhưng bà chỉ gặp sự thinh lặng như thể Người không nghe thấy. Dầu vậy bà vẫn không ngừng đi sau và kêu to. Tiếng kêu dai dẳng của bà đuổi theo các môn đệ khiến họ bực bội. Khi không chịu nổi được nữa, họ mới chạy đến với Thầy Giêsu. “Xin Thầy cho bà ấy đi đi, vì bà ấy cứ kêu sau lưng chúng ta mãi.” Có vẻ các môn đệ muốn Thầy gặp bà và cho điều bà cần. Cho đến nay vẫn chưa có cuộc đối thoại giữa bà và Đức Giêsu. Người phụ nữ vẫn là người độc thoại. Nhưng Đức Giêsu vẫn chưa muốn nói chuyện với bà. Người chỉ nói với các môn đệ và xác định sứ vụ của mình: “Thầy chỉ được sai đến với những chiên lạc nhà Israel thôi.” Đây là lời từ chối đầu tiên, rõ ràng và dứt khoát. Nó như đặt một dấu chấm hết cho mọi hy vọng của người mẹ. Đức Giêsu như muốn nói: Đừng kêu la vô ích. Chị không phải là chiên của nhà Israel. Dân ngoại lúc này không phải là sứ vụ của tôi, vì Cha tôi chưa sai tôi đến.
Lòng tin của người phụ nữ bị thử thách đến tột độ. Chắc bà bị cám dỗ bỏ đi vì sự thinh lặng lạnh lùng, và sự từ chối cương quyết của Đức Giêsu. Nhưng trái tim của một người mẹ không cho phép bà làm thế. Bà trở nên táo bạo hơn và dám vượt lên trước để gặp Đức Giêsu. Trong thái độ cung kính bái lạy, bà tiếp tục nài xin: “Lạy Ngài, xin giúp tôi” (c. 25); khác với lúc nãy: “Lạy Ngài, xin thương xót tôi” (c. 22). Cả hai lời nài xin đều nhắm đến người con, dù có vẻ bà chỉ xin cho bà. Xin giúp tôi bằng cách giúp con tôi khỏi móng vuốt quỷ dữ. Hạnh phúc của người mẹ gắn liền với hạnh phúc của con, vì tình yêu nối kết cả hai nên một. Tuy vậy lời nài xin này của trái tim người mẹ dường như vẫn chưa đụng được vào trái tim Thầy Giêsu. Người đưa ra lời từ chối thứ hai quyết liệt hơn và có thể gây tổn thương nghiêm trọng: “Không nên lấy bánh dành cho con mà ném cho chó.” Con ở đây là dân Israel, là người trong nhà, có quyền hành. Dân ngoại đôi khi được ví với chó nuôi trong nhà. Hai bên không ở trên cùng một mặt phẳng. Câu nói này của Đức Giêsu phản ánh cái nhìn của người Do Thái. Họ tự hào về tính ưu việt của mình trong tư cách là Dân riêng của Chúa. Nói chung họ cho rằng chỉ họ mới xứng đáng hưởng ơn cứu độ.
Người phụ nữ không phản đối cái nhìn của Đức Giêsu Bà không cảm thấy mình bị xúc phạm và giận dữ bỏ đi. Trái lại, bà đón nhận cái nhìn ấy và tìm thấy một kẽ hở cho ơn Chúa: “Thưa Ngài đúng thế. Nhưng chó con cũng được ăn các mảnh vụn rơi xuống từ bàn của chủ.” Bà chấp nhận mình chỉ là chó con nuôi trong nhà, không phải là ông chủ đang ngồi tại bàn ăn. Bà tin rằng dù mình không đủ tư cách để ngồi dự bàn tiệc cánh chung như những người Do Thái, bà vẫn có thể được hưởng chút vụn bánh từ bàn ăn rớt xuống. Bà vẫn giữ niềm hy vọng ngay khi bị từ chối thẳng thừng. Chính lời từ chối của Đức Giêsu lại mở ra niềm hy vọng.
Đức Giêsu bị ấn tượng bởi lòng tin của bà. Người kêu lên: “Này bà, lòng tin của bà lớn thật.” Đức Giêsu từng ngỡ ngàng trước lòng tin của viên bách quản (Mt 8,10-11). Giờ đây Người đối diện với lòng tin của một người mẹ thương con. Chính tình thương thêm sức mạnh cho lòng tin, khiến lòng tin trở nên kiên trì, bất chấp thinh lặng và từ chối. Lòng tin không mất hy vọng ngay khi có vẻ chẳng còn gì để hy vọng. Lòng tin mạnh mẽ và khiêm hạ của người mẹ đã chinh phục Đức Giêsu, và cuối cùng đã chạm được vào trái tim của Người. Đức Giêsu đã để mình bị cuốn đi, ngỡ ngàng và ngây ngất…
Bây giờ Người mới thực sự nói chuyện với bà: “Này bà…” Người sẽ làm điều trước đây Người không định làm. Người sẽ đáp lại lòng tin của bà, lòng ao ước của bàchỉ bằng một lời nói từ xa cho một cô bé chưa hề gặp mặt: “Hãy xảy ra cho bà như bà muốn”.
Cô bé đã được chữa lành kể từ lúc đó. Mẹ cô đã được thương xót và trợ giúp. Đức Giêsu không cứng nhắc và bó hẹp trong sứ vụ Cha giao. Người vẫn nghe tiếng kêu của con người và chấp nhận những ngoại lệ. Ngoại lệ cũng nằm trong Ý Cha. Ý Cha vẫn mở ra mới mẻ từng ngày đòi ta phải tìm kiếm liên tục. Ngoại lệ hôm nay sẽ mở đường cho sứ vụ ngày mai: “Các con hãy đi, hãy làm cho mọi dân tộc thành môn đệ,” để “nhiều người từ Đông sang Tây sẽ đến và dự tiệc trong Nước Trời.”
Xã hội hôm nay không thiếu những bà mẹ khổ vì con mình bị ám. Ám vì đủ thứ nghiện ngập do cuộc sống đem lại. Các bà mẹ thấy mình bất lực, chỉ biết hy vọng vào Chúa. Nhiều khi có cảm tưởng Chúa không nghe và lạnh lùng trước nỗi đau. Hãy có lòng tin lớn của người phụ nữ Dân ngoại, tiếp tục tin, tiếp tục yêu, tiếp tục hy vọng và biết mình có thể chạm được vào trái tim của Thiên Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin ban cho con đức tin lớn hơn hạt cải, để con làm bật rễ khỏi lòng con những ích kỷ và khép kín. Xin cho con đức tin can đảm để con chẳng sợ thiệt thòi khi trao hiến, chẳng sợ từ bỏ những gì con cậy dựa xưa nay. Xin cho con đức tin sáng suốt để con thấy được thế giới mà mắt phàm không thấy,thấy được Đấng Vô hình, nhưng rất gần gũi thân thương, thấy được Đức Kitô nơi những người nghèo khổ. Xin cho con đức tin liều lĩnh, dám mất tất cả chỉ vì yêu Chúa và tha nhân, dám tiến bước trong bóng đêm chỉ vì mang trong tim một đốm lửa của Chúa, dám lội ngược dòng với thế gian và khước từ những mời mọc quyến rũ của nó. Xin cho con đức tin vui tươi, hạnh phúc vì biết những gì đang chờ mình ở cuối đường, sung sướng vì biết mình được yêu ngay giữa những sa mù của cuộc sống.
Cuối cùng, xin cho con đức tin cứng cáp qua những cọ xát đau thuong của phận người, để dù bao thăng trầm dâu bể, con cũng không để tàn lụi niềm tin vào Thiên Chúa và vào con người.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
Đức Giêsu nói với các môn đệ: “Ai muốn theo Thầy phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”. (Mt 16,24)
Câu chuyện minh họa:
Có một người kia cứ phàn nàn trách Chúa vì đã gửi đến cho mình một thập giá quá nặng… Chúa bèn đưa người đó đến một cửa hàng có các thập giá đủ cỡ để người đó chọn lựa.
Người đó hăm hở bước vào cửa hàng và dựng cây thập giá của mình vào tường. Người đó tự nhủ trong lòng: “Ðây là chuyện cả đời người, ta phải hết sức cẩn thận”.
Thế là anh ta đi rảo khắp hết mọi lối đi của cửa hàng và thử hết cây thập giá này đến cây thập giá khác. Nhưng không có một cây nào làm anh vừa lòng. Cây thì quá dài, cây thì quá ngắn. Cây thì quá nhẹ, cây thì quá nặng… Anh lại tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, anh đã tìm được cây thập giá mà anh cho là ưng ý nhất. Anh mang đến với Chúa và nở nụ cười mãn nguyện: “Lạy Chúa, đây chính là cây thập giá mà con hằng tìm kiếm. Con xin vác lấy”. Khi anh vừa hí hửng ra khỏi cửa hàng, thì Chúa mỉm cười nói với anh: “Ta rất vui mừng vì con đã chấp nhận cây thập giá. Ðây cũng chính là cây thập giá mà con đã vác vào và dựng ở tường của cửa hàng”.
Suy niệm:
Theo Chúa là đi con đường hẹp, con đường thánh giá, con đường đầy những thử thách và cam go đòi buộc chúng ta phải bước đi mỗi ngày. Trên quảng đường đi ấy, đòi hỏi chúng ta phải bỏ đi nhiều thứ cản trở ta đến với Chúa. Thánh giá Chúa trao cho mỗi người chúng ta đều vừa sức với từng người. Vì thế nếu chúng ta vui lòng vác lấy thì thánh giá ấy sẽ dẫn ta đến vinh quang, bởi không có vinh quang nào mà không qua thánh giá; không có hạnh phúc nào mà không qua đau khổ.
Điều kiện để theo Chúa thật đơn giản đối với những ai có lòng yêu mến, nhưng thật khó đối với những ai không biết chấp nhận và không biết từ bỏ. Thánh giá của tôi mỗi ngày là gì? Tôi có vui lòng vác lấy thánh giá đời mình chưa?
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
Con đường mà Chúa Giêsu đã bước đi để cứu chuộc nhân loại là con đường của thập giá và đau khổ. Vì thế con đường của người môn đệ Thầy Giêsu chí thánh cũng là con đường không êm ả chút nào.
Xã hội thường dạy chúng ta rằng: “từ bỏ chỉ có trong từ điển của kẻ thất bại”. Thật ra, từ bỏ hay không từ bỏ không phải là thất bại, mà đó chỉ là sự lựa chọn. Và lựa chọn nào thì cũng cần có sự đánh đổi. Khi lựa chọn theo Chúa và làm môn đệ Người thì được Chúa mời gọi: “hãy từ bỏ mình đi, và vác thập giá mình mà theo thầy”. Nghĩa là người môn đệ chấp nhận đi trên con đường hẹp, con đường của khiêm tốn, hy sinh và chịu thiệt thòi vì được mời gọi noi gương Chúa Giêsu sống vâng phục thánh ý Chúa Cha.
Cuộc đời này có nhiều điều tốt đẹp, có nhiều giá trị đáng trân trọng. Nhưng lắm khi cũng phải hy sinh chúng cho những giá trị lớn hơn. Và từ bỏ điều gì đó là cả một sự đắn đo, nói chi đến việc từ bỏ chính mình, quả là điều khó thật. Chính Đức Hồng y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã cảm nghiệm về sự từ bỏ cần dứt khoát và đến tận cùng, nên ngài chia sẻ trong cuốn Đường hy vọng , số 3 như sau: “ Bỏ tất cả mà chưa bỏ mình thì con chưa bỏ gì cả, vì chính mình con sẽ dần dần quơ góp lại những gì con bỏ trước đó” .
Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn biết nhận ra con đường theo Chúa là con đường hạnh phúc vì được làm môn đệ Chúa, được sống theo thánh ý Cha, để nhờ đó chúng con luôn can đảm vác thập giá mình, cùng thực thi những bổn phận hàng ngày mà theo Chúa đến trọn đời vì Chúa là niềm vui vĩnh cửu của chúng con. Amen.