02.8.2022 – Thứ Ba Tuần XVIII Thường Niên
Lời Chúa: Mt 14, 22-36
Khi ấy, Ðức Giêsu bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán đám đông. Sau khi giải tán đám đông, Người đi riêng lên núi mà cầu nguyện. Chiều đến, Người vẫn ở đó một mình, còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ nhiều dặm, bị sóng đánh vì ngược gió. Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy!”, và sợ hãi la lên. Ðức Giêsu liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Ông Phêrô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài”. Ðức Giêsu bảo ông: “Cứ đến!” Ông Phêrô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Ðức Giêsu. Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!” Ðức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?” Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay. Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!”
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay là một loạt những kinh nghiệm thiêng liêng. Có thể chúng ta ít nhiều đều đã có những kinh nghiệm này. Thầy Giêsu là một nhà giáo nhân từ và cương quyết. Ngài giáo dục các môn đệ bằng cách đưa họ vào những kinh nghiệm.
Kinh nghiệm bị Thầy bắt buộc phải qua bờ bên kia (c. 22), dù họ rất muốn ở lại bờ bên này để nếm dư vị của thành công vừa rồi. Sau phép lạ nhân bánh, người ta định tôn Thầy lên làm vua (Ga 6, 15). Chỉ cần Thầy gật đầu là trò được chia sẻ tiếng tăm và quyền lực. Các môn đệ đã bị ép lên thuyền, ngay lập tức, lúc chạng vạng tối.
Kinh nghiệm bị sóng đánh vì ngược gió. Thuyền đã xa bờ mấy cây số, tiến tới không được, lùi lại cũng không xong. Vào lúc khó khăn ấy lại không có Thầy ở trong thuyền. Hầu như suốt đêm các môn đệ phải vất vả chèo chống với sóng gió. Họ phải tập chiến đấu trong đêm tối khi không có Thầy ở bên. Họ có nghĩ quyết định của Thầy là sai lầm, vội vã không ?
Kinh nghiệm hốt hoảng, sợ hãi và được trấn an. Mãi đến lúc gần sáng, Thầy Giêsu mới đi trên biển mà đến với các môn đệ. Ngài đến khi họ chưa thấy rõ mặt Ngài. Ngài đến vào lúc bất ngờ và đến theo cách bất ngờ, khiến họ khiếp kinh. Ngài đến đem bình an mà họ tưởng là ma quái đe dọa (c. 26). Quả thật có những lúc không dễ nhận ra là Chúa đang đến với mình. Chúa đến làm các môn đệ sợ hãi hơn cả sóng gió. Nhưng “Cứ yên tâm, chính Thầy đây. Đừng sợ !” (c. 27).
Kinh nghiệm tự đưa mình vào một thách đố của lòng tin. Một mặt Phêrô vẫn chưa tin trọn vẹn khi nói câu: Nếu quả là Thầy…(c. 28). Nhưng mặt khác ông lại rất táo bạo khi dám xin ơn đi trên mặt nước. Ông coi đó là cách thức chắc chắn nhất để biết có phải là Thầy không. Nếu đúng là Thầy thì Thầy cũng có thể cho mình làm được như Thầy. Chỉ cần Thầy truyền lệnh là đủ, Phêrô tin như thế.
Kinh nghiệm đi trên mặt nước và kinh nghiệm bị chìm. Khi được Thầy cho phép, Phêrô đã dám từ thuyền bước xuống biển động. Và ông đã đi được một quãng không rõ bao xa (c. 29). Mặt nước cứng như đá hay người ông trở nên nhẹ bổng? Bây giờ thì đúng là Thầy rồi, chỉ Thầy mới cho mình làm được như Thầy. Phêrô sung sướng tiến về phía Thầy với lòng tin đang lớn lên. Nhưng khi gặp gió thổi mạnh thì ông lại sợ, lại hoài nghi, yếu tin. Ông mất tập trung vào sự hiện diện quyền năng của Thầy và bị chìm. Người ta có thể bị chìm ngay khi biết Chúa ở trước mặt.
Kinh nghiệm được Thầy nắm tay mà dắt vào thuyền. Khi Phêrô kêu cứu, Thầy Giêsu đã giữ ông khỏi bị nước nuốt chửng.
Sau đó hẳn hai Thầy trò đã cùng nhau đi trên sóng mà về thuyền. Khi cả hai lên thuyền thì gió lặng, chẳng cần Thầy phải dẹp yên sóng gió.
Các kinh nghiệm môn đệ vừa trải qua thật kinh khủng và gần gũi với ta. Buồn bực, sợ hãi, căng thẳng, bình an, nghi ngờ, chới với, hạnh phúc. Đời Kitô hữu là một chuỗi những kinh nghiệm như thế. Chúng ta tưởng Chúa bỏ rơi, Chúa vắng mặt, Chúa là ma làm ta sợ hãi. Đơn giản Chúa là Thầy biết cách làm ta trưởng thành qua kinh nghiệm. Cuối cùng chúng ta sẽ nhìn nhận: “Quả thật Thầy là Con Thiên Chúa” (c. 33).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,con chẳng dám xin đi trên mặt nước như Phêrô, nhưng nhiều khi con cảm thấy sống đức tin giữa lòng cuộc đời chẳng khác nào đi trên mặt nước. Có bao thứ sóng gió đẩy đưa và lôi cuốn. Có bao cám dỗ muốn hút con vô vực sâu. Cả sự nặng nề của thân xác con cũng kéo ghì con xuống. Đi trên mặt nước cuộc đời chẳng mấy dễ dàng. Nhiều khi con thấy mình bàng hoàng sợ hãi. Xin cứu con khi con hầu chìm. Xin nắm lấy tay con khi con quỵ ngã. Xin nâng đỡ niềm tin yếu ớt của con, để con trở nên nhẹ tênh mà bước những bước dài hướng về Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
Thấy gió thổi ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với”. (Mt 14,30)
Câu chuyện minh họa:
Có một cậu bé xin đi biển để học nghề làm thuỷ thủ. Ngày nọ trời giông bão, người ta bảo cậu leo lên cột buồm. Leo được nửa phần đầu thì dễ dàng vì cậu cứ đưa mắt ngước lên trời. Nhưng đến lưng chừng, cậu phạm phải một sai lầm, đó là cậu nhìn xuống mặt biển dậy sóng. Thế là cậu bị chóng mặt như muốn ngã xuống. Thấy vậy, một thuỷ thủ già bèn la lên: Này cậu bé, hãy nhìn lên trời. Nghe theo lời chỉ dẫn trên, cuối cùng cậu bé đã leo tới đỉnh cột buồm một cách an toàn.
Suy niệm:
Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta cảm nhận được sự hiện diện của Chúa thì chúng ta cảm thấy hạnh phúc; nhưng khi gặp khó khăn, chúng ta không còn thấy Chúa đâu nữa, là những lúc chúng ta dễ xa Chúa nhất; nếu chúng ta không biết kêu cầu Chúa, mà bám víu hoặc đi tìm những thứ mau hư mất. Hôm nay, Chúa Giêsu muốn mỗi người chúng ta hãy quay về và kêu cầu Chúa: “Lạy Ngài, xin cứu con”, chắc chắn Ngài sẽ không bỏ rơi chúng ta. Có sự hiện diện của Ngài, chúng ta sẽ không sợ gì dù phong ba bão táp hay những gian nan thử thách kề bên ta.
Lạy Chúa, xin cho con luôn cảm nhận Chúa ở ngay trong con, để giữa những gian nan thử thách, con không phải lo gì vì Chúa là thành trì che chở đời con.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
“ Thầy đây, đừng sợ” (Mt 14,27) đó là lời mời gọi tình yêu, lời mời gọi bước vào ân sủng của Thiên Chúa.
Thế giới hôm nay đang bị bao trùm bởi chiến tranh và bạo lực. Sau cuộc tấn công của Nga vào Ukraine, thế giới càng thêm bất an và sợ hãi nhiều hơn. Nhưng chính trong bối cảnh bạo lực hôm nay, một lần nữa lời mời gọi: “Thầy đây, đừng sợ” lại trở nên an ủi mỗi chúng ta biết bao.
Để rồi khi bước theo lời mời gọi của Chúa: tin tưởng, phó thác, đặt trọn niềm tin vào Chúa, cũng là khi mỗi người đang bước vào lời mời gọi trong tình yêu. Và có lẽ, hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời mỗi người là yêu, và được yêu. Nếu không có tình yêu, bất cứ điều gì chúng ta có, chúng ta sở hữu cũng không mang nhiều ý nghĩa.
Tuy nhiên, tình yêu không biết đến sợ hãi. Tình yêu loại trừ sợ hãi. Ai sợ hãi thì không đạt đến tình yêu hoàn hảo (x. 1Ga 4,18). Nhưng ai ở lại trong tình yêu thì ở lại trong Thiên Chúa, và Thiên Chúa ở lại trong người ấy (x. 1Ga 4, 16). Và ai không yêu thương thì không biết đến Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu (x. Ga 4, 8). “Tình yêu loại trừ sợ hãi”. Khi yêu người ta sẽ vượt thắng được sự sợ hãi và sống sung mãn ơn Chúa hơn.
Nếu thường xuyên theo dõi truyền thông và những hoạt động của Đức Giáo hoàng Phanxicô, chúng ta sẽ nhận ra ngài có sức hấp dẫn đặt biệt. Thay vì ngồi trên ngai, ngài đã dành thời giờ đi tìm gặp những người sống gần bên cống rãnh. Khi ngài nghiêm túc nhận trách nhiệm của mình như một người con của Thiên Chúa, môn đệ Chúa Kitô và người lãnh đạo Giáo hội Công giáo, vì vậy ngài tìm thấy niềm vui khi được làm người và chia sẻ những khoảnh khắc cụ thể của đời sống với những người khác. Trong Tông huấn Niềm vui Tin mừng, ngài viết: “Mối nguy hại lớn nhất của thế giới ngày nay, bị chủ nghĩa hưởng thụ thống lĩnh, chính là tình trạng cô độc và đau khổ, xuất phát từ một trái tim tự mãn nhưng tham lam, từ việc theo đuổi đến điên dại và từ một lương tâm chai đá” (số 2).
Đức Giáo hoàng Phanxicô đã đón nhận những niềm vui và những nỗi ngạc nhiên từ cuộc sống, giống hệt như cậu bé đã gặp ngài trên khán đài, ôm lấy chân ngài, rồi ngồi lên trên ghế của ngài. Đức Giáo hoàng Phanxicô nỗ lực hoạt động vì một “tình yêu hoàn hảo”, thứ tình yêu “loại trừ sợ hãi” (x. 1Ga 4,18), và “thà rằng tin vào Thiên Chúa còn hơn là sống với chứng từ dễ tan vỡ như bong bóng”.
Như thế, khi suy tư về trình thuật Tin mừng hôm nay, mỗi chúng ta cũng được đánh động để tự hỏi mình rằng: Tôi có phải là người thờ ơ hay không? Và tôi được mời gọi đi đến đâu để tìm kiếm và làm lan toả niềm vui Tin mừng?
Lạy Chúa Giêsu, chúng con tin Chúa nhưng xin gia tăng niềm tin nơi chúng con, xin giúp chúng con vượt thắng sự sợ hãi và biết sống làm chứng cho tình yêu mà chính mình đã nhận được. Amen.