30.4.2022 – Thứ Bảy Tuần II Phục Sinh
Lời Chúa: Ga 6, 16-21
Chiều đến, các môn đệ xuống bờ Biển Hồ, rồi xuống thuyền đi về phía Caphácnaum bên kia Biển Hồ. Trời đã tối mà Ðức Giêsu chưa đến với các ông. Biển động, vì gió thổi mạnh. Khi đã chèo được chừng hai mươi lăm hoặc ba mươi chặng đường, các ông thấy Ðức Giêsu đi trên mặt Biển Hồ và đang tới gần thuyền. Các ông hoảng sợ. Nhưng Người bảo các ông: “Chính Thầy đây, đừng sợ!” Các ông muốn rước Người lên thuyền, nhưng ngay lúc đó thuyền đã tới bờ, nơi các ông định đến.
Suy niệm:
Vào thời Đức Giêsu, người ta chờ Thiên Chúa sai đến một vị vua.
Vị Vua này chính là một Đấng Mêsia hùng mạnh, toàn thắng,
Đấng sẽ giải phóng dân khỏi ách nô lệ của người Rôma.
Sau khi Đức Giêsu cho dân chúng được ăn no nê một cách kỳ diệu,
họ nghĩ ngay Ngài chính là người họ mong đợi từ lâu.
Họ toan bắt Ngài để tôn làm vua,
làm người đứng lên lãnh đạo phong trào cách mạng (Ga 6, 15).
Nhưng Đức Giêsu đã chối từ sự mong mỏi của dân chúng.
Ngài trốn lên núi một mình.
Đức Giêsu biết mình không phải là một Mêsia đầy quyền lực,
để giải phóng dân Israel khỏi ách của người Rôma.
Nhưng Ngài sẽ là một Mêsia như người Tôi Trung đau khổ,
chịu chết ô nhục và sống lại để giải phóng nhân loại khỏi ách tội lỗi.
Dân chúng hẳn đã bị hụt hẫng khi thấy Đức Giêsu trốn đi.
Các môn đệ chắc đã tiếc ngẩn tiếc ngơ,
vì Thầy bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở để tỏ mình cho dân Israel,
và chính họ cũng mất đi một cơ hội để tiến thân.
Tin Mừng của thánh Gioan không nói cho ta biết tại sao sau đó
các môn đệ lại chèo thuyền qua Caphácnaum, ở bờ bên kia (c. 16).
Nhưng theo Tin Mừng Marcô, Đức Giêsu đã bắt buộc họ (Mc 6, 45).
Ngài rõ ràng không muốn họ dính dáng vào chuyện chính trị này.
Bị Thầy bắt qua lại bờ bên kia khi chiều đã sụp tối,
trong khi dân chúng và Thầy còn ở bờ bên này,
điều ấy chẳng dễ chịu chút nào cho các môn đệ.
Họ muốn ở lại hưởng chút dư vị của thành công vang dội vừa rồi.
Dù sao các môn đệ đã biết vâng phục.
Chuyến đi qua biển hồ cũng không suôn sẻ gì.
Họ phải chiến đấu với trận cuồng phong bất ngờ gây biển động.
Con thuyền bé nhỏ lênh đênh giữa sóng gió gào thét.
Cả nhóm gặp nguy hiểm mà không có Thầy trong thuyền.
Họ đã cố chèo được chừng năm, sáu cây số.
Có thể họ tự hỏi: tại sao Thầy lại vội sai mình ra khơi giữa đêm đen?
Cuối cùng Thầy Giêsu cũng đến với họ như họ mong ước.
Nhưng Thầy không đến trên một chiếc thuyền như họ nghĩ.
Thầy đi trên mặt biển mà đến gần thuyền các ông (c. 19).
Cách đến của Thầy thật khác thường khiến họ hoảng sợ.
Có thể họ chưa nhận ra khuôn mặt của Thầy vì trời tối.
“Thầy đây mà, đừng sợ!”, Đức Giêsu vội vã trấn an.
Giáo Hội hôm nay cũng có kinh nghiệm như nhóm môn đệ ngày xưa,
vất vả một mình chống chọi với sóng gió, khi không có Thầy ở bên.
Nhưng khi Chúa đến, chúng ta lại hoảng sợ, không nhận ra Ngài.
Thật ra Chúa chẳng bỏ chúng ta, dù có lúc Ngài để chúng ta một mình.
Phải tập quen dần với những cách xuất hiện mới mẻ của Chúa
để nhận ra Ngài vẫn có mặt trong thế giới hôm nay.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin ban cho chúng con ánh sáng đức tin
để nhận ra Chúa hôm nay và hằng ngày,
nơi khuôn mặt khốn khổ
của tất cả những người bị thử thách:
những kẻ đói, không chỉ vì thiếu của ăn,
nhưng vì thiếu Lời Chúa;
những kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước,
nhưng còn vì thiếu bình an, sự thật, công bằng và tình thương;
những kẻ vô gia cư,
không chỉ tìm kiếm một mái nhà,
nhưng còn tìm một con tim hiểu biết, yêu thương;
những kẻ bệnh hoạn và hấp hối,
không chỉ trong thân xác,
nhưng còn trong tinh thần nữa,
bằng cách thực thi lời hy vọng này:
“Điều mà ngươi làm
cho người bé mọn nhất trong anh em
là làm cho chính Ta”. (Chân phước Têrêxa Calcutta)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
“…Các ông hoảng sợ. Nhưng Người bảo các ông: “Thầy đây mà, đừng sợ!” (Ga 6,19-20)
Câu chuyện minh họa:
Khi nhà triết học Đức nổi tiếng Sô-pân-hau-ơ hấp hối, trong cơn đau đớn, người không tin vào Chúa này đã la lên:
– “Ôi, Chúa ơi!”
Vị bác sĩ hỏi:
– “Có chỗ của Chúa trong triết lý của ngài không?”
Triết gia trả lời:
– “Khi mà ông đau đớn, nếu không có Chúa, triết học chẳng tích sự gì cả!”
Suy niệm:
Trước nỗi sợ kinh hoàng, các ông đã nhận được lời an ủi từ Chúa Giêsu “Thầy đây mà, đừng sợ!” Một lời an ủi đúng lúc và cần thiết, đã làm xua tan nỗi sợ nơi các ông. Chắc hẳn qua nỗi sợ này, Chúa muốn các ông biết chạy đến với Chúa, nhận ra Ngài và ở lại với Ngài, vì Ngài luôn mở rộng cửa đón đợi từng người chúng ta, và luôn thấu hiểu tâm tư mỗi người.
Giữa những hoang mang của cuộc đời, tôi có biết kêu cầu Chúa chưa? Tôi có nhận ra Chúa trong mọi biến cố cuộc đời chưa?
Lạy Chúa Giêsu phục sinh, xin hãy mở mắt tâm hồn con để luôn nhìn thấy Chúa đang đồng hành với con, để giữa những thăng trầm cuộc đời con luôn an tâm vì có Chúa ở cùng con.
Lời Chúa:
“…Các ông hoảng sợ. Nhưng Người bảo các ông: “Thầy đây mà, đừng sợ!” (Ga 6,19-20)
Câu chuyện minh họa:
Khi nhà triết học Đức nổi tiếng Sô-pân-hau-ơ hấp hối, trong cơn đau đớn, người không tin vào Chúa này đã la lên:
– “Ôi, Chúa ơi!”
Vị bác sĩ hỏi:
– “Có chỗ của Chúa trong triết lý của ngài không?”
Triết gia trả lời:
– “Khi mà ông đau đớn, nếu không có Chúa, triết học chẳng tích sự gì cả!”
Suy niệm:
Trước nỗi sợ kinh hoàng, các ông đã nhận được lời an ủi từ Chúa Giêsu “Thầy đây mà, đừng sợ!” Một lời an ủi đúng lúc và cần thiết, đã làm xua tan nỗi sợ nơi các ông. Chắc hẳn qua nỗi sợ này, Chúa muốn các ông biết chạy đến với Chúa, nhận ra Ngài và ở lại với Ngài, vì Ngài luôn mở rộng cửa đón đợi từng người chúng ta, và luôn thấu hiểu tâm tư mỗi người.
Giữa những hoang mang của cuộc đời, tôi có biết kêu cầu Chúa chưa? Tôi có nhận ra Chúa trong mọi biến cố cuộc đời chưa?
Lạy Chúa Giêsu phục sinh, xin hãy mở mắt tâm hồn con để luôn nhìn thấy Chúa đang đồng hành với con, để giữa những thăng trầm cuộc đời con luôn an tâm vì có Chúa ở cùng con.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
Dân gian mình có câu: “ Lòng người cũng như sóng biển, lúc nào cũng dạt dào hoặc cuộn lớn, chỉ lặng im trước khi bắt đầu một cơn sóng thần ”. Câu nói trên dẫn chúng ta đi vào trong ý nghĩa của Lời Chúa hôm nay khi Gioan trình thuật cho chúng ta thấy một khung cảnh bóng chiều phủ xuống, Chúa Giêsu để cho các môn đệ ra khơi một mình lúc trời tối. Khi đó cuồng phong nổi lên và biển động mạnh, các môn đệ hoảng sợ. Chính lúc đó Chúa Giêsu đã đi trên mặt nước để đến với họ. Người bảo các ông: “ Thầy đây mà, đừng sợ ”. Bài học mà Chúa Giêsu đã dạy cho các môn đệ biết con người rất yếu đuối mỏng dòn, nếu biết cậy nhờ và tin tưởng vào Chúa họ sẽ được chở che và nâng đỡ.
Hành trình của Kitô hữu chúng ta cũng vậy, chúng ta sẽ phải bước đi trong dòng biển của cuộc đời. Có lúc dòng biển ấy thật im lặng, nhẹ nhàng, nhưng có lúc lại xuất hiện những cơn bão táp, những phong ba của cuộc sống. Đâu là điểm tựa, đâu là sức mạnh giúp chúng ta giữ vững cuộc sống và vượt qua sóng gió của cuộc đời. Chắc chắn rằng câu trả lời của chúng ta là chỉ có Chúa mới đảm bảo cho chúng ta vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống.
Tuy nhiên, trong hoàn cảnh thông thường thì chúng ta dễ dàng trả lời như vậy, nhưng đến khi đối diện với khó khăn, chúng ta lại than thở kêu trách Chúa hay chúng ta thiếu kiên nhẫn để rồi cuối cùng là sự bỏ cuộc hay đánh mất niềm tin vào chính Chúa.
Lời Chúa của ngày hôm nay nhắc nhở chúng ta lần nữa về hành trình đức tin và cuộc sống của mình. Trong đêm trường tối tăm giữa trần thế và trong các cám dỗ của xã hội, cũng như những thách đố của cuộc sống, chúng ta hãy lấy đức tin mà bám chặt vào Chúa, bởi chỉ có Chúa mới giải thoát chúng ta khỏi mọi nỗi sợ hãi của cuộc sống.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay #muaphucsinh