15.3.2022 – Thứ Ba Tuần II Mùa Chay
Lời Chúa: Mt 23, 1-12
Khi ấy, Ðức Giêsu nói với đám đông và các môn đệ Người rằng: “Các kinh sư và các người Pharisêu ngồi trên tòa ông Môsê mà giảng dạy. Vậy, những gì họ nói thì anh em hãy làm, hãy giữ; nhưng đừng theo hành động của họ mà làm, vì họ nói mà không làm. Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại không buồn động ngón tay vào. Họ làm mọi việc cốt để cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kinh thật lớn, mang những tua áo thật dài. Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là “rápbi”. Phần anh em, thì đừng để ai gọi mình là “rápbi”, vì anh em chỉ có một Thầy; còn tất cả anh em đều là anh em với nhau. Anh em cũng đừng gọi ai dưới đất này là cha của anh em, vì anh em chỉ có một Cha là Cha trên trời. Anh em cũng đừng để ai gọi mình là người lãnh đạo, vì anh em chỉ có một vị lãnh đạo, là Ðức Kitô. Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay được đọc trong Mùa Chay
không phải để chúng ta nghiền ngẫm thói hư của một số người Pharisêu,
nhưng để chúng ta soi gương họ mà nhận ra mình.
Chẳng có thói đạo đức giả nào của họ mà ta được miễn nhiễm.
Đạo đức giả đơn giản là một sự mâu thuẫn, thiếu thống nhất nơi lòng người.
Nói rất hay, giảng rất đúng, nhưng lại chẳng sống điều mình nói hay giảng.
Có một khoảng cách thật xa giữa ngôn và hành.
Chất trên vai người khác gánh nặng của luật lệ với những đòi hỏi chi li,
nhưng chính mình lại không muốn chia sẻ chút nào gánh nặng đó.
Vẫn là khoảng cách giữa nói và làm, giữa mình với người khác.
Đeo trên trán hay cánh tay những hộp kinh thật to, đính những tua áo thật dài:
các cử chỉ này lẽ ra để bày tỏ tình yêu đối với Lời Chúa, qui hướng về Chúa,
thì lại trở nên những cử chỉ qui về mình,
nhằm làm cho người ta thấy mình, thấy sự đạo hạnh của mình, để tìm tiếng khen.
Người đạo đức giả không thực sự tìm Chúa.
Chúa chỉ là phương tiện để họ tự đánh bóng mình trước mặt người đời.
Háo danh là điều họ khó dứt bỏ trong cuộc sống:
ưa ngồi chỗ nhất, ưa chiếm ghế đầu, thích được chào là rabbi…
Cộng đoàn Kitô hữu của Matthêu là một cộng đoàn huynh đệ.
Trong cộng đoàn ấy hẳn có những vị thầy dạy.
Có những bậc thầy cao niên được gọi một cách trân trọng là rabbi.
Có những đấng sáng lập cộng đoàn được gọi một cách kính cẩn là cha.
Nhưng bất chấp điều đó, Đức Giêsu khẳng định:
“Tất cả anh em đều là anh em với nhau” (c.8).
Mọi thành viên trong cộng đoàn đều lệ thuộc như nhau
vào một vị Thầy duy nhất là Đức Giêsu Kitô,
vào một người Cha duy nhất là Cha trên trời.
Các Kitô hữu gọi nhau là anh, là chị, là em,
và đối xử với nhau như anh chị em, con một Cha, học trò một Thầy.
“Đừng để ai gọi mình là thầy, đừng gọi ai là cha…”
Lời của Đức Giêsu vẫn là một lời cảnh giác cho Giáo hội mọi thời.
Càng lớn mạnh theo thời gian, Giáo hội càng cần một cơ cấu tổ chức,
bao gồm nhiều chức vụ lãnh đạo có uy quyền.
Làm sao để tinh thần phục vụ khiêm hạ của Đức Kitô thấm vào mọi cơ cấu?
Làm sao để mọi vị thầy của Giáo hội không che khuất Đấng là vị Thầy duy nhất?
Làm sao để các người cha thiêng liêng múc được tình phụ tử dịu hiền
từ Người Cha duy nhất là chính Thiên Chúa?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
khi đến với nhau,
chúng con thường mang những mặt nạ.
Chúng con sợ người khác thấy sự thật về mình.
Chúng con cố giữ uy tín cho bộ mặt
dù đó chỉ là chiếc mặt nạ giả dối.
Khi đến với Chúa,
chúng con cũng thường mang mặt nạ.
Có những hành vi đạo đức bên ngoài
để che giấu cái trống rỗng bên trong.
Có những lời kinh đọc trên môi,
nhưng không có chỗ trong tâm hồn,
và ngược hẳn với cuộc sống thực tế.
Lạy Chúa Giêsu,
chúng con cũng thường ngắm mình trong gương,
tự ru ngủ và đánh lừa mình,
mãn nguyện với cái mặt nạ vừa vặn.
Xin giúp chúng con cởi bỏ mọi thứ mặt nạ,
đã ăn sâu vào da thịt chúng con,
để chúng con thôi đánh lừa nhau,
đánh lừa Chúa và chính mình.
Ước gì chúng con xây dựng bầu khí chân thành,
để chúng con được lớn lên trong bình an.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
“Tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm.” (Mt 23,3)
Câu chuyện minh họa:
Trong cuốn NGỤ NGÔN MÙA ĐÔNG người ta đọc được một câu chuyện có thực và hết sức cảm động này. Chuyện nói về Mahatma Gandhi một vị lãnh tụ chính trị chủ trương bất bạo động, được mọi người dân Ấn-Độ tin cậy quý mến trong mọi việc lớn nhỏ. Một hôm, có một bà mẹ dắt một bé gái đến, khẩn nài Gandhi thuyết phục con bà chừa bỏ tật xấu ăn quá nhiều kẹo. Gandhi trầm ngâm hồi lâu rồi bảo: “Thế này nhé, tôi xin hẹn 3 tuần nữa bà đưa cháu bé trở lại đây, tôi sẽ nói chuyện với cháu…”
Ba tuần sau, người mẹ đưa con trở lại. Lần này Gandhi gọi bé gái đến bên cạnh và ôn tồn giải thích cho em về những tai hại của thói quen ăn quá nhiều chất ngọt như kẹo bánh. Em bé gật đầu hiểu ra và hứa sẽ chừa bỏ. Bà mẹ mừng rỡ, rối rít cám ơn Gandhi, nhưng bà cũng không quên thắc mắc: “Thưa ngài, sao ngài không bảo ngay cho cháu cũng những lời khuyên quý báu ấy cách đây 3 tuần?”
Gandhi khiêm tốn thú nhận: “Cách đây 3 tuần ư? Lúc ấy chính tôi cũng còn đang mắc phải tật xấu ăn quá nhiều đồ ngọt…”
Suy niệm:
Để lời nói của mình thêm giá trị, trước hết chúng ta cần thực hành điều chúng ta nói. Lời nói của Gandhi có sức thuyết phục bởi vì ông đã sửa đổi được chính bản thân ông. Người biệt phái làm nhiệm vụ lo việc tế tự đáng lẽ ra phải sống và thực hành luật Chúa cách mẫu mực nhưng không, họ tự đặt ra những giới luật theo ý mình làm lấn át cả giới luật của Thiên Chúa, làm cho việc giữ luật của dân Chúa trở nên nặng nề. Rõ ràng những biệt phái chỉ sống luật lệ theo hình thức, nhưng Chúa Giêsu muốn chúng ta sống lề luật cách triệt để hơn.
Trong việc giáo dục, khi dạy dỗ một ai đó, chúng ta có thực hành những gì mình muốn dạy dỗ người khác không hay chúng ta chỉ đưa ra những yêu sách để người khác thực hiện mà bản thân lại không lại không làm được điều đó?
Lạy Chúa, nói thì dễ nhưng làm thì thật khó. Xin cho những việc làm, lời nói, và hành động của chúng con đều thể hiện chúng con là môn đệ Chúa.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
Bài Tin mừng hôm nay, thánh sử Matthêu ghi lại việc Chúa Giêsu dạy dỗ dân chúng và các môn đệ, qua việc cảnh giác họ trước những gương xấu của những người biệt phái. Đồng thời, Người khuyên nhủ mọi người phải có tinh thần khiêm nhường trong khi thi hành nhiệm vụ của mình. Như thế, một thái độ duy nhất phù hợp với con người tội lỗi, đó là lòng sám hối và khiêm tốn.
Thực tế ở đời cho thấy, người ta thường thích có danh, có lợi. Nó được coi là mục đích để người ta theo đuổi, và người ta có thể hy sinh tất cả để được những điều ấy. Vì vậy, trong xã hội không thiếu gì những trò lố bịch xảy ra. Lố bịch bởi tranh giành nhau một danh vọng nay còn mai mất: “một miếng giữa làng bằng một sàng trong bếp”. Hôm nay, Chúa Giêsu cảnh tỉnh các môn đệ của Người bằng cách lấy chính đời sống của người biệt phái để dạy các ông. Đây là lời dạy có lẽ chẳng bao giờ lỗi thời cả. Vì chưng, với sự kính trọng của mọi người đối với chúng ta, rất dễ dàng để chúng ta có thể sa vào vòng đó.
Ai cũng biết, việc nói thì dễ, nhưng làm lại là điều rất khó. Quả thật, chúng ta thường nói nhiều về những trách nhiệm luân lý cũng như việc bác ái, và thực sự là có nhiều lý thuyết nói về những việc làm như thế. Nhưng những gương mẫu bằng hành động thực sự thì không có nhiều. Vì thế, chúng ta được mời gọi cảnh tỉnh và nhìn lại xem chính mình có đang ở trong tình trạng “ngôn hành đồng nhất” hay không?
Lạy Chúa, con người chúng con chỉ thực sự lớn lên và nên người hơn khi lệ thuộc vào Chúa; trái lại, khi chúng con càng đi tìm bản thân, thì lúc đó, chúng con càng đánh mất chính mình. Xin Chúa cho chúng con luôn biết sống hết tình với Chúa và hết mình với anh chị em chung quanh chúng con bằng những việc làm cụ thể và thiết thực nhất. Amen.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay #muachay