25.10.2021 – Thứ Hai Tuần XXX Thường Niên
Lời Chúa: Lc 13, 10-17
Ngày sabát kia, Đức Giêsu giảng dạy trong một hội đường. Ở đó, có một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng thẳng lên được. Trông thấy bà, Đức Giêsu gọi lại và bảo: “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!” Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa. Ông trưởng hội đường tức tối vì Đức Giêsu đã chữa bệnh vào ngày sabát. Ông lên tiếng nói với đám đông rằng: “Đã có sáu ngày để làm việc, thì đến mà xin chữa bệnh những ngày đó, đừng có đến vào ngày sabát!” Chúa đáp: “Những kẻ đạo đức giả kia! Thế ngày sabát, ai trong các người lại không cởi dây, dắt bò lừa rời máng cỏ đi uống nước? Còn bà này, là con cháu ông Ápraham, bị Xatan trói buộc đã mười tám năm nay, thì chẳng lẽ lại không được cởi xiềng xích đó trong ngày sabát sao?” Nghe Người nói thế, tất cả những kẻ chống đối Người lấy làm xấu hổ, còn toàn thể đám đông thì vui mừng vì mọi việc hiển hách Người đã thực hiện.
Suy niệm:
Người phụ nữ trong bài Tin Mừng hôm nay bị còng lưng đã lâu.
Mười tám năm không thể nào đứng thẳng lên được (c. 11).
Lưng bà còng hẳn xuống khiến tầm nhìn của bà bị giới hạn.
Có lẽ bà chỉ nhìn thấy mảnh đất nhỏ trước mặt hơn là thấy bầu trời cao.
Bệnh này thật khó chịu, khiến bà đi đứng khó khăn.
Vậy mà bà vẫn có mặt ở hội đường vào ngày sabát, khi Đức Giêsu giảng.
Dù bà thấp vì còng lưng, Ngài vẫn trông thấy bà.
Dù bà chẳng xin gì, Ngài vẫn chủ động gọi để gặp bà (c. 12).
Đức Giêsu nhìn thấy sự trói buộc do cơn bệnh dai dẳng.
“Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền.”
Chữa bệnh chính là đem lại giải thoát cho người phụ nữ.
Hơn nữa, Đức Giêsu còn đặt tay trên bà như một cử chỉ yêu thương.
Tức khắc bà còng lưng đã có thể đứng thẳng lên được.
Điều mơ ước từ mười tám năm, bỗng chốc thành hiện thực.
Bà có thể nhìn thấy bầu trời và cất lời tôn vinh Đấng ngự trên đó (c. 13).
Đức Giêsu coi bệnh của bà như một sự trói buộc của Xatan (c. 16).
Không phải chỉ là trói buộc bằng dây như người ta cột bò lừa (c. 15),
mà là trói buộc bằng xiềng xích.
Chính vào ngày sabát, Đức Giêsu đã cởi xiềng xích đó cho bà,
để bà được tự do, được đứng thẳng như một người bình thường.
Bà còng lưng bị trói buộc bởi gánh nặng của bệnh tật.
Nhưng có bao thứ trói buộc khác làm con người mất tự do.
Như người phụ nữ này, chúng ta muốn và cố làm cho mình đứng thẳng,
nhưng hoàn toàn bó tay từ nhiều năm qua.
Có những thứ trói buộc do tác động bên ngoài,
nhưng có thứ xiềng xích do chính chúng ta đúc nên để tự giam mình.
Tôi bị trói buộc bởi lòng ích kỷ, tham vọng, thèm muốn…
Chúng ta cần thú nhận mình không tự giải thoát mình được,
không tự đứng thẳng được, không tự cắt đứt những thứ trói buộc mình.
Chúng ta cần Đức Giêsu đặt tay của Ngài trên đời ta để ta được tự do.
Đâu phải chỉ người phụ nữ còng lưng mới bị trói buộc.
Tôi cũng bị trói buộc bởi những giá trị mập mờ của thế tục.
Làm sao để tôi được tự do với cái cell phone tôi đang dùng,
với những hình ảnh mà tôi tìm kiếm trên internet,
với lối sống mà ngày nay bao người coi là đáng ước mơ?
Xin cho tôi không chỉ cúi xuống nhìn thấy miếng đất be bé trước mặt,
nhưng có thể ngước lên để thấy bầu trời mênh mông trên cao.
Cầu nguyện:
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế Người là tất cả của tôi.
Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi cảm thấy Người ở mọi nơi,
đến với Người trong mọi sự,
và dâng Người tình yêu trong mọi lúc.
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi không bao giờ muốn tránh gặp Người.
Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì,
nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn của Người
và thực hiện ý Người trong suốt đời tôi.
(R. Tagore)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J
Lời Chúa:
“Nước Thiên Chúa giống cái gì đây?” (Lc 13,18)
Câu chuyện minh họa:
Malcolm Dolkoff là một cậu bé nhút nhát, dễ bị tổn thương. Cậu có rất ít bạn và luôn phải lủi thủi một mình.
Một lần, cô giáo đọc cho cả lớp một đoạn truyện ngắn. Loài vật là bạn thân của con người, sau đó phân công mỗi học sinh tự viết đoạn kết cho câu chuyện. Dolkoff thích lắm, ngay chiều hôm ấy cậu đã hoàn thành bài viết của mình. Nhưng mãi cậu mới có đủ tự tin đem nộp truyện của mình cho cô giáo vào buổi học tuần sau.
Những gì cậu viết cũng như điểm số mà cô giáo đã cho không hề quan trọng. Đối với cậu, điều quan trọng nhất mà cũng là điều cậu nhớ nhất lại chính là 4 chữ cô giáo đã phê: “Em viết hay lắm!” Chỉ 4 chữ mà cũng đủ thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu bé. Trước khi nhận được 4 chữ đó, cậu chưa bao giờ có khái niệm về bản thân hay những điều mình đã làm. Còn sau buổi học hôm ấy, cậu đã chạy thật nhanh về nhà, ngồi ngay vào bàn và bắt đầu viết một câu truyện ngắn, một câu truyện về tất cả những điều cậu đã từng mơ tới và không bao giờ dám nghĩ mình có thể biến những giấc mơ đó thành hiện thực.
Cậu viết ngày càng nhiều hơn và cứ được một truyện cậu lại mang ngay tới cho cô giáo của mình nhận xét.
Nhiều năm trôi qua, Malcolm Dalkoff đã trở thành một nhà văn nổi tiếng thay cho cậu bé tự ti ngày nào. Cậu trở về thăm trường cũ và thăm lại cô giáo ngày xưa của mình. Điều cậu phải cảm ơn cô không phải vì cô đã trở thành một người bạn của cậu mà chính là 4 chữ đầu tiên cô đã từng phê “Em viết hay lắm!”, bởi những chữ ấy đã có thể thay đổi cả một cuộc đời.
Suy niệm:
Chỉ một câu nói khích lệ đã làm thay đổi cuộc đời của một con người, đưa người đó vào một tương lai rộng mở. Nếu không có một lời phê tích cực của cô giáo ngày ấy, thì làm sao có được một nhà văn nổi tiếng Malcolm Dalkoff. Vì thế, một lời nói hay, không làm cho chúng ta mất mát gì, nhưng mang lại cho người khác một sự phấn khởi hơn, vậy sao chúng ta không biết dùng những lời khích lệ nhau, để giúp nhau thăng tiến? Chúa Giêsu mời gọi chúng ta gieo vãi hạt giống Lời Chúa, hạt giống đức tin để những hạt giống ấy được nhiều người đón nhận và sinh hoa trái. Những kết quả trước mắt có khi lại là những thất bại, nhưng Chúa muốn chúng ta kiên nhẫn và đem hết khả năng phục vụ, yêu mến, nghị lực và tất cả con người chúng ta, chắc hẳn đó là kết quả tốt đẹp mà Chúa mong muốn.
Lạy Chúa, hạt giống Lời Chúa được gieo vãi vào trong tâm hồn mỗi người, xin cho con biết làm cho hạt giống ấy trổ sinh hoa trái, đem lại niềm vui và hạnh phúc cho mọi người.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
SUY NIỆM
Tin mừng hôm nay thuận lại việc Đức Giêsu giảng dạy trong một hội đường và chữa lành cho một người phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật: lưng bà còng xuống không thể nào đứng thẳng lên được đã mười tám năm. Chứng kiến việc chữa lành này của Đức Giêsu, ông trưởng hội đường tức tối lên tiếng nói với đám đông rằng: “Đã có sáu ngày để làm việc, thì đến mà xin chữa bệnh những ngày đó, đừng có đến vào ngày Sabát”. Lý do cho sự phẫn nộ của ông trưởng hội đường là Đức Giêsu đã chữa bệnh vào ngày Sabát.
Hãy thử hình dung, nếu chúng ta đặt mình là một trong những người đã chứng kiến việc chữa lành cho người phụ nữ còng lưng trong hội đường ngày hôm đó, đặc biệt, chúng ta là những người thân của người phụ nữ bị còng lưng, những người đã chứng kiến và chia sẻ nỗi đau khổ với người phụ nữ này ròng rã mười tám năm, chúng ta sẽ phản ứng thế nào? Chắc chắn chúng ta sẽ không lên án hay thắc mắc: tại sao Đức Giêsu lại chữa lành bệnh cho người phụ nữ này – người thân này của chúng ta vào ngày Sabát? Ngược lại, chúng ta sẽ sung sướng ứa lệ vì hạnh phúc, tràn đầy sự kính sợ và lòng biết ơn.
Có lẽ phản ứng của ông trưởng hội đường xuất phát từ một sự đố kỵ hay ghen tuông nào đó, thế nhưng, chúng ta không thể phủ nhận được rằng sở dĩ ông đã phản ứng như vậy là bởi vì sự tuân thủ lề luật một cách nghiệm ngặt nơi ông. Vì sự đố kỵ hay ghen tuông mà lên án một người nào đó là điều chúng ta dễ hiểu và dễ nhận ra. Thế nhưng, việc tuân thủ lề luật một cách nghiêm ngặt dẫn tới kết án hay loại trừ việc làm của Thiên Chúa thì không phải là điều dễ hiểu và dễ nhận ra, đặc biệt là đối với những người tuân thủ lề luật một cách nghiêm ngặt. Thật vậy, việc này không chỉ thuộc vấn đề cảm tính, nhưng còn thuộc lĩnh vực của ý chí, đặc biệt là lĩnh vực niềm tin.
Tuân giữ lề luật của Thiên Chúa là việc làm tốt đẹp, việc này cho thấy niềm tin của chúng ta vào Thiên Chúa. Thế nhưng tuân giữ lề luật của Thiên Chúa một cách quá tỉ mỉ và nghiêm ngặt sẽ dẫn chúng ta đến nguy cơ giải thích sai về lề luật của Chúa. Thật vậy, khi tuân giữ lề luật của Thiên Chúa một cách quá tỉ mỉ và nghiêm ngặt chúng ta có khuynh hướng đặt bản thân của chúng ta lên trên Thiên Chúa. Một người quá tỉ mỉ và nghiêm ngặt trong việc tuân giữ lề luật thì luôn bận tâm, lo lắng về tội lỗi của chính họ hơn là chính Thiên Chúa. Mặc dù, việc tỉ mỉ và nghiêm ngặt thì quan trọng để kiểm điểm bản thân một cách nghiêm túc, thế nhưng, khi nỗi sợ phạm tội trở thành một mối ám ảnh, sự ám ảnh này sẽ che mờ ý muốn của Thiên Chúa. Việc tuân giữ lề luật lúc này sẽ chỉ còn là gánh nặng và mất khả năng đem lại niềm vui, sự bình an thật sự trong cuộc sống theo ý muốn của Thiên Chúa.
Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, trong cuốn Tự thuật, ngài đã chia sẻ kinh nghiệm này, kinh nghiệm của cuộc chiến đấu với cái mà ngài gọi là sự quá nhạy cảm về tội. Thánh Têrêsa cho biết: sự quá nhạy cảm về tội này trở thành gánh nặng đè trên cuộc sống ngài. Nó ám ảnh ngài đến nỗi thậm chí một vài suy nghĩ ngẫu nhiên thoáng qua cũng đã là những tội trọng ghê gớm và ngài luôn sống với sự kết án của những suy nghĩ ngẫu nhiên thoáng qua này.
Mặc dù ông trưởng hội đường không trải qua cuộc chiến như cách mà thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã trải qua, thế nhưng hành động quá tỉ mỉ đến nỗi cực đoan của ông đã dẫn ông đến sự phê bình, chỉ trích và kết án một cách nhẫn tâm đến việc làm tốt đẹp mà Chúa Giêsu đã làm cho người phụ nữ bị quỷ ám.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa khao khát giải thoát chúng con khỏi tất cả những gánh nặng đang đè lên cuộc đời chúng con. Xin Chúa cho mỗi người chúng con biết để cho Chúa giải thoát chúng con ra khỏi những mối ám ảnh và những lo lắng phi lý. Xin cho chúng con biết đặt Chúa làm trung tâm của đời sống chúng con. Amen.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay #MuaThuongNien