10-8-2021 – Thứ Ba Tuần XIX Thường Niên : Thánh Laurensô, Phó Tế Tử Đạo
Lời Chúa: Ga 12, 24-26
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời. Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy; và Thầy ở đâu kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó. Ai phục vụ Thầy, Cha của Thầy sẽ quý trọng người ấy.
Suy niệm:
Khi nghĩ đến cái chết sắp đến của mình,
Đức Giêsu lại nghĩ đến thân phận hạt lúa mì.
Ngài nói một điều mà ai cũng biết như một định luật tự nhiên,
một điều chẳng làm ai ngỡ ngàng kinh ngạc.
“Nếu một hạt lúa rơi xuống đất và không chết đi, nó trơ trọi một mình;
nhưng nếu nó chết đi, nó mới mang nhiều hoa trái” (c. 24).
Đức Giêsu ví mình như hạt lúa đem gieo.
Điều kiện để đời Ngài đơm bông kết trái, đó là cái chết.
Không chấp nhận chết đi, hạt lúa vẫn chỉ là hạt lúa trơ trọi.
Đức Giêsu không muốn mình là thứ hạt lúa ấy,
được bao bọc vững chắc bởi lớp vỏ,
cố giữ cho mình được nguyên vẹn,
vì thế cũng chẳng chịu vươn ra khỏi mình,
chẳng dám đánh mất chính mình để nảy mầm sinh hạt.
Đức Giêsu đã đón lấy cái chết như con đường để sự sống sinh sôi.
Cái chết của Ngài trên thập giá
có khả năng kéo được mọi người lên (Ga 12, 32),
và thu hút cả vũ trụ về với Thiên Chúa.
Có một hạt lúa mang tên Giêsu.
Hạt lúa ấy đã chấp nhận chịu mục nát,
để cả thế giới trở thành đồng lúa thơm trĩu hạt.
Mỗi Kitô hữu cũng là một hạt lúa,
được mời gọi để sống như hạt lúa Giêsu.
“Ai yêu mạng sống của mình, thì sẽ mất nó;
còn ai ghét mạng sống của mình ở trần gian này,
thì sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời” (c. 25).
Vấn đề là yêu hay ghét cuộc sống ở đời này.
Kitô hữu không phải là những kẻ chán đời hay khinh rẻ cuộc đời tại thế.
Ghét mạng sống ở đây chỉ có nghĩa là không đặt nó lên chỗ cao nhất,
không để nó chiếm chỗ của Thiên Chúa.
Chính khi nhận ra giá trị tương đối của cuộc đời trần thế này,
chúng ta mới có hy vọng giữ được nó mãi mãi.
Ngược lại, thái độ bám chặt vào đời này, gắn bó với nó một cách lệch lạc,
lại dẫn đến việc đánh mất hạnh phúc, cả đời này lẫn đời sau.
Thánh Laurensô đã bị thiêu sống ở Rôma trên một chiếc giường sắt,
sau khi ngài đã phân phát tài sản của cộng đoàn cho người nghèo.
Thầy phó tế Laurensô đã sống như người phục vụ cho Đức Kitô (c. 26)
bằng cuộc sống và cái chết tử đạo năm 258.
Được ở bên Thầy Giêsu mãi mãi và được Cha Thầy quý trọng,
đó là điều Laurensô được hưởng và cũng là hy vọng của chúng ta.
Cầu nguyện:
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế Người là tất cả của tôi.
Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi cảm thấy Người ở mọi nơi,
đến với Người trong mọi sự,
và dâng Người tình yêu trong mọi lúc.
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi không bao giờ muốn tránh gặp Người.
Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì,
nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn của Người
và thực hiện ý Người trong suốt đời tôi.
(R. Tagore)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
Lời Chúa:
“Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không thối đi thì nó vẫn trơ trọi một mình…” (Ga 12,24)
Câu chuyện minh họa:
Mùa Xuân năm ấy, có hai hạt giống nằm cạnh nhau trong thửa đất màu mỡ. Hạt giống thứ nhất hăng hái nói: “Tôi muốn mọc lên! Tôi muốn cắm rễ sâu xuống lòng đất, và đâm chồi xuyên qua lớp đất cứng bên trên. Tôi muốn vươn lên những búp non mơn mởn như những lá cờ loan báo mùa xuân đã đến… Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của mặt trời mơn man trên mặt và hơi nước mát lạnh của sương mai trên những cánh hoa”. Và nó đã mọc lên xanh tốt.
Hạt giống thứ hai tự nhủ: “Mình sợ lắm! Nếu cắm rễ xuống đất, mình chẳng biết sẽ gặp gì trong lòng đất tối tăm. Nếu mình tìm đường xuyên qua lớp đất cứng bên trên, biết đâu những chồi non yếu ớt của mình sẽ bị thương tổn… Làm sao mình có thể cho búp non xòe lá khi một chú sâu đang chờ sẵn để xơi tái đọt lá xanh non? Và nếu mình nở hoa, một em bé có thể nhổ đứt mình lên! Không, tốt hơn mình nên đợi cho đến lúc an toàn hơn”. Và nó tiếp tục đợi chờ… Một sáng đầu xuân, cô gà mái bới đất kiếm ăn đã thấy hạt giống đang nằm chờ đợi. Cô chẳng đợi gì mà không mổ lấy, nuốt ngay.
Suy niệm:
Cuộc đời Kitô hữu chúng ta là một sự vâng phục. Vâng phục ý Cha. Trong suốt dọc dài lịch sử, chúng ta đã chứng kiến những cuộc đời vâng phục của các thánh: Abraham đã vâng phục ý Chúa lên đường dù ngài không biết đi đâu, và đỉnh điểm là ngài cũng vâng phục ý Chúa trong việc sát tế chính đứa con duy nhất của ngài; Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu trong tu viện kín đã tin tưởng phó thác cho Chúa trong đời sống âm thầm gặp nhiều khó khăn, đau khổ; hay như Đức Hồng y Phanxicô Xaviê Thuận, ngài đã chấp nhận cảnh tù đày biệt giam mà không một tiếng kêu la, oán trách…
Trong đời sống, thật không dễ chấp nhận vâng phục chút nào. Vì không phải ai cũng dám can đảm hủy mình như hạt giống kia, chịu cắm rễ sâu vào trong lòng đất, chịu mục nát, trở thành cây và sinh nhiều hoa trái.
Mỗi người trong chúng ta muốn lớn lên, muốn thành đạt thì cũng phải từ bỏ rất nhiều mới mong đạt được những kết quả tốt đẹp. Đời sống thiêng liêng của chúng ta đối với Chúa cũng vậy, muốn kết hiệp mật thiết với Chúa, chúng ta cần từ bỏ ý riêng, để chỉ mong làm theo thánh ý Chúa mà thôi. Và khi chúng ta chấp nhận mất đi những gì riêng tư, nhỏ bé, chúng ta sẽ được những gì cao cả, là hạnh phúc vĩnh cửu, là chính Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con ra khỏi chính mình, ra khỏi những vỏ bọc an toàn, chịu chết đi cho bản thân, chết đi những chọn lựa hằng ngày, để con rộng mở với Thiên Chúa và tha nhân.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
SUY NIỆM
Người nông dân nào cũng biết tiến trình sinh trưởng của cây lúa: bắt đầu ngâm hạt giống, rồi hạt nảy mầm, được gieo xuống đất, rồi thành cây lúa và đơm bông kết hạt.
Trang Tin mừng cho thấy, Đức Giêsu nói về giai đoạn quan trọng nhất trong tiến trình sinh trưởng của cây lúa, đó là hạt giống. Hạt giống phải nảy mầm, nhưng để nảy mầm thì hạt giống ấy phải mục nát đi để có được cây lúa, có được bông hạt lúa khác và mới mong có được một vụ mùa bội thu. Nếu hạt giống không thối đi mà cứ trơ trọi như lúc ban đầu trước khi gieo thì hạt ấy trở nên vô tích sự.
Đức Giêsu chính là hạt lúa được gieo vào thế gian này, đã chết đi để sinh ơn cứu độ cho nhân loại. Từ hạt giống Ngôi Lời ấy, Giáo hội vẫn tiếp tục sứ mạng gieo hạt giống Tin mừng cứu độ. Thánh Laurensô mà Giáo hội mừng kính hôm nay, cũng là hạt giống được gieo đã chết đi qua việc cộng tác tích cực với Giáo hội trong vai trò phó tế để phục vụ lo cho người nghèo khổ; đã hy sinh trên giàn hỏa thiêu hầu bảo vệ đức tin làm sáng danh Chúa và mang lại hoa quả là các tín hữu như giáo phụ Tertulianô khẳng định: “máu các vị tử đạo làm trổ sinh các tín hữu”.
Là Kitô hữu, chúng ta cũng được mời gọi trở nên những hạt giống biết tự hủy trong bối cảnh hôm nay? Những hy sinh âm thầm vì hạnh phúc gia đình; những quan tâm chia sẻ thăm viếng anh chị em; dành thời gian cho người thân, cho những việc đạo đức; từ bỏ những thói hư nết xấu, loại trừ cái tôi ích kỷ, kiêu căng của bản thân… và hơn nữa chúng ta can đảm dấn thân vì danh Chúa, vì Giáo hội, vì cộng đồng và vì mưu ích cho các linh hồn. Tất cả những điều ấy được ví như những hạt giống Kitô hữu đang mục nát chết đi để mang lại những hoa trái là phần rỗi các linh hồn.
Ước chi các Kitô hữu luôn là những hạt giống tốt, hạt giống có khả năng tự hủy để trổ sinh những cây đức tin lớn mạnh và những hoa trái tươi tốt trên cánh đồng truyền giáo rộng lớn nơi quê hương đất nước Việt Nam chúng ta.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay #MuaThuongNien