16.02.2021 – Thứ Ba tuần VI Thường niên
Anh em không nhớ sao?
Lời Chúa : Mc 8, 14-21
Khi ấy, các môn đệ quên mang bánh và chỉ còn một chiếc bánh trong thuyền. Và Chúa Giêsu dặn bảo các ông rằng: “Anh em hãy coi chừng và giữ mình cho khỏi men biệt phái và men Hêrôđê”. Các môn đệ nghĩ ngợi và nói với nhau rằng: “Tại mình không có bánh”. Chúa Giêsu biết ý liền bảo rằng: “Sao anh em lại nghĩ tại anh em không có bánh? Anh em chưa hiểu, chưa biết ư? Sao anh em tối dạ như thế, có mắt mà không xem, có tai mà không nghe? Khi Thầy bẻ năm chiếc bánh cho năm ngàn người ăn, anh em đã thu được bao nhiêu thúng đầy miếng bánh dư, anh em không nhớ sao?” Các ông thưa: “Mười hai thúng”. – “Và khi Thầy bẻ bảy chiếc bánh cho bốn ngàn người ăn, anh em đã thu được bao nhiêu thúng đầy miếng bánh dư?” Họ thưa: “Bảy thúng”. Bấy giờ Người bảo các ông: “Vậy mà anh em vẫn chưa hiểu sao?”
Suy niệm :
Ít khi Đức Giêsu giận các môn đệ đến thế.
Ngài đặt cho họ dồn dập bảy câu hỏi liên tiếp (cc. 17-21),
và Ngài chỉ cho họ hai cơ hội trả lời (cc. 19, 20).
Câu chuyện xảy ra khi Thầy trò đang ở trên thuyền đi qua bờ bên kia.
Các môn đệ quên đem bánh theo,
hay đúng ra trên thuyền chỉ có một chiếc bánh (c. 14).
Hẳn các ông đã cảm thấy lo âu, bất an,
vì lỡ ra cuộc hành trình kéo dài,
một chiếc bánh làm sao đủ ăn cho cả nhóm?
Chính vì thế họ mới bàn tán với nhau về chuyện thiếu sót này (c. 16).
Chẳng rõ cuộc bàn cãi giữa họ có lớn tiếng không,
nhưng chắc chắn Thầy Giêsu đã biết được (c. 17).
“Tại sao anh em lại bàn tán về chuyện anh em không có bánh?” (c. 17).
Tại sao anh em lại có vẻ lo sợ, không yên?
Thầy Giêsu rõ ràng không chấp nhận thái độ bất an đó.
“Anh em chưa hiểu, chưa thấu sao?
Anh em có trái tim cứng cỏi như thế sao?” (c. 17; Mc 6, 52).
Đối với người Do Thái, trái tim là nơi phát sinh mọi suy nghĩ và hiểu biết.
Một trái tim cứng cỏi ắt không còn khả năng thấu hiểu.
Khi đường vào trái tim bị nghẽn, mọi lối vào qua giác quan cũng bế tắc:
“Anh em có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe sao ?” (c. 18).
Người có trái tim cứng cỏi thì trở nên mù lòa và điếc lác.
Để các môn đệ thấy rằng nỗi lo âu của họ là vô lý,
Thầy Giêsu đã gợi cho các ông nhớ lại hai lần Ngài làm bánh hóa nhiều.
“Anh em không nhớ sao?” (c. 18).
Với năm chiếc bánh Thầy bẻ cho năm ngàn người ăn,
anh em còn thu về được mười hai thúng bánh vụn (c. 19; Mc 6, 31-44).
Với bảy chiếc bánh Thầy bẻ cho bốn ngàn người ăn,
anh em còn thu được bảy giỏ đầy (c. 20; Mc 8, 1-9).
Thầy có thể nuôi được số đông người như thế một cách dư dật,
vậy mà anh em còn lo vì thấy cả nhóm chỉ có một chiếc bánh khi qua hồ.
Câu hỏi cuối cùng của Thầy: “Anh em vẫn chưa hiểu sao?”
Con người là con vật hay lo, quay quắt vì lo.
Có khi lo vì dễ quên những gì Chúa đã làm cho đời mình.
Nếu ta dành giờ để suy nghĩ về những kỳ công Chúa làm trong quá khứ,
ta sẽ được giải thoát khỏi những nỗi lo hiện tại chẳng đáng gì.
Hãy để cho trái tim mình mềm lại, trí hiểu được thông suốt,
mắt sáng lên và tai nhạy bén, trí nhớ minh bạch rõ ràng.
Như thế là hãy để cho toàn bộ con người mình mở ra trước Thiên Chúa,
tín thác vào sự quan phòng của Ngài khi ta băng qua biển đời.
Hôm nay Đức Giêsu vẫn hỏi chúng ta: Anh em không nhớ sao?
Nhớ là hành vi quan trọng trong đời sống thiêng liêng.
Nhớ sẽ làm chúng ta bình an ra khơi với Thầy, dù chỉ có một chiếc bánh.
Nhớ sẽ làm chúng ta dám chia sẻ số bánh nhỏ nhoi của mình cho đám đông.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con trở nên đơn sơ bé nhỏ,
nhờ đó con dễ nghe được tiếng Chúa nói,
dễ thấy Chúa hiện diện
và hoạt động trong đời con.
Sống giữa một thế giới đầy lọc lừa và đe dọa,
xin cho con đừng trở nên cứng cỏi,
khép kín và nghi ngờ.
Xin dạy con sự hiền hậu
để con biết cảm thông và bao dung với tha nhân.
Xin dạy con sự khiêm nhu
để con dám buông đời con cho Chúa.
Cuối cùng, xin cho con sự bình an sâu thẳm,
vui tươi đi trên con đường hẹp với Ngài,
hạnh phúc vì được cùng Ngài chịu khổ đau. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Lời Chúa:
“Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pharisêu và men Hêrôđê!” (Mc 8,15).
Câu chuyện minh họa:
Khi còn nhỏ, J.Dillinger phải ra toà vì một tội vụn vặt. Được tha về, cha mẹ dẫn anh tới trường. Một số phụ huynh khác đến làm áp lực với các thầy cô giáo: Nếu thầy để J.Dillinger ở đây, chúng tôi sẽ đem con đến trường khác. Ông thầy bối rối không biết làm thế nào cho các phụ huynh an tâm. Ông đành nói thật cho J.Dillinger nghe. Anh bỏ học, không bao giờ bước chân tới trường nữa. Ít lâu sau, anh trở thành một tội phạm nguy hiểm nhất ở Hoa Kỳ trong thập niên 30.
Suy niệm:
Chúng ta phải vượt ra ngoài thành kiến để có thể đến được với nhau. Sau phép lạ hóa bánh ra nhiều, điều các môn đệ nghĩ đến là bánh chứ không biết hướng đến một điều cao siêu hơn là quyền uy của Chúa được tỏ lộ. Đôi khi trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy, chúng ta chỉ ở mãi trong sự thành công và những ơn lành của Chúa mà quên vươn tới điều thánh thiện hơn, là ca ngợi tình thương và lòng thương xót của Chúa. Đó là một thách đố của những người theo Chúa Giêsu hôm nay, khi đối diện với những khó khăn, chúng ta chỉ lo tìm cách giải quyết và quên mất Chúa là người lo liệu mọi sự.
Lạy Chúa, xin cho men tin mừng của Chúa thấm nhập vào đời sống của chúng con, để mọi việc chúng con làm đều vinh danh Chúa.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
Ăn uống, từ khi nào, đã trở nên vấn đề sinh tử của con người! Con người còn sống là còn ăn, mà hễ còn ăn thì còn là mối bận tâm mỗi ngày. Há chẳng phải mỗi ngày mở mắt ra là các mẹ nội trợ đã nghĩ ngay đến hôm nay phải ăn gì. Ngày nay, không chỉ dừng lại là ăn gì mà còn ăn như thế nào cho ngon, ăn như thế nào cho sang chảnh!
Điều các môn đệ quan tâm không khác gì với chúng ta hôm nay. Lên thuyền không mang theo bánh, đói lấy gì mà bỏ vào bụng! Sự đãng trí đó làm họ sực nhớ và lo lắng đến quên cả Chúa Giêsu đang ở với họ. Họ quên họ là môn đệ của Chúa. Họ quên cả những lần Chúa cho họ ăn, không những cho họ mà còn cho cả hàng ngàn người ăn no nê.
Hằng ngày, bạn quan tâm cái gì thì bạn chú tâm vào điều đó. Sự chú ý của chúng ta nói lên những bận tâm của chúng ta. Nếu chỉ chú tâm tới việc ăn uống, chúng ta sẽ có cả một nguồn dữ liệu phân tích ngon dở, món gì, ăn ở đâu, chế biến ra làm sao. Đi đám tiệc, nếu quan tâm đến ăn uống, chúng ta sẽ phê phán, khen chê ngon dở các kiểu.
Bận tâm của các môn đệ đã nói lên con người của các ông. Điều này đã làm cho Chúa Giêsu không hài lòng, nên Người trách mắng các ông: “coi chừng men biệt phái, lòng anh em ngu muội thế”. Nói thế mà họ vẫn chưa hiểu. Đi theo Chúa và chứng kiến bao nhiêu điều Chúa thực hiện mà họ vẫn còn kém tin. Việc trước hết là thấu hiểu. Việc thứ hai là thanh tẩy tâm hồn. Đi theo Chúa làm môn đệ mà vẫn chưa thấu hiểu dù ở bên Chúa, thế thì vẫn chưa trở thành môn đệ. Cứ phải lo chuyện ăn uống quan trọng thì việc tông đồ phải làm sao! Thanh tẩy đầu óc ngu muội không phải là chuyện dễ, nó là một quá trình. Chúa làm ra phép lạ nuôi năm ngàn người ăn và ăn dư dật. Quá trình đó phải dẫn đến một đức tin lớn hơn là tin vào Chúa sẽ còn làm những điều lớn lao hơn. Con người cũ của các môn đệ vẫn là con người của những thói quen lo lắng hằng ngày, của người chài lưới, của kẻ thu thuế, của những người chỉ biết lo cho cái bụng, cho sự sinh tồn. Người môn đệ của Chúa phải thoát ra khỏi hoàn toàn những bận tâm đó để chú tâm duy nhất vào việc rao giảng Tin Mừng.
Lạy Chúa Giêsu, còn những yếu đuối và tội lỗi khiến con bận tâm quá nhiều việc thế gian, bận tâm quá nhiều vào việc ăn uống vui chơi. Xin cho con thấu hiểu, xin cho con biết quan tâm đến việc sống Tin Mừng của Chúa luôn. Amen.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay #muaThuongnien