23.09.2020 – Thứ Tư Tuần XXV Thường niên – Thánh Piô Pietrelcina, linh mục
Đừng mang gì
Lời Chúa: Lc 9, 1-6
Khi ấy, Ðức Giêsu tập họp Nhóm Mười Hai lại, ban cho các ông năng lực và quyền phép để trừ mọi thứ quỷ và chữa các bệnh tật. Người sai các ông đi rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân. Người nói: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo. Khi anh em vào bất cứ nhà nào, thì ở lại đó và từ đó mà ra đi. Hễ người ta không đón tiếp anh em, thì khi ra khỏi thành, anh em hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.” Các ông ra đi, rảo qua các làng mạc loan báo Tin Mừng và chữa bệnh khắp nơi.
Suy niệm :
Sau một thời gian sống bên Thầy Giêsu,
thấy việc Thầy làm và nghe lời Thầy giảng,
giờ đây nhóm Mười Hai đã tương đối cứng cáp
để được chia sẻ chính công việc Thầy đã làm.
Đó là rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân (c. 2).
Nhưng trước khi được chia sẻ công việc,
họ được chia sẻ quyền trừ quỷ và chữa bệnh của Thầy (c. 1).
Sứ vụ họ sắp làm là một thực tập cho sứ vụ lớn sau này (Lc 24, 46-47).
Thầy Giêsu sai nhóm Mười Hai lên đường với những chỉ thị rõ rệt.
Không thấy Thầy bảo phải chuẩn bị hành trang.
Ngược lại, Thầy cấm không được mang theo gì cả.
“Đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, hai áo” (c. 3).
Ngay cả những người giảng rong theo phái Khắc Kỷ,
tuy rất khắc khổ, nhưng cũng được mang theo gậy và bị để ăn xin.
Thầy Giêsu muốn môn đệ của mình hoàn toàn cậy trông vào Thiên Chúa,
và hoàn toàn cậy trông vào lòng tốt của con người.
Họ phải tập chấp nhận sống bấp bênh và thiếu thốn trong bình an.
Không mang đồ dự trữ, không gậy để bảo vệ khi đi đường,
các môn đệ buộc phải mang theo lòng tín thác vô bờ nơi Thiên Chúa.
Thầy còn chỉ thị cho cả nhóm biết về chuyện ăn ở của họ.
Họ sẽ đến ở chung nhà với dân chúng, ăn uống những gì họ cho.
“Khi anh em vào bất cứ nhà nào, thì ở lại đó…” (c. 4).
Đừng đi từ nhà nọ sang nhà kia để tìm chỗ tiện nghi hơn.
Khi ăn ở nơi nhà dân, người tông đồ có cơ hội gần gũi với họ,
và chia sẻ cuộc sống thật của họ, để dễ loan báo Tin Mừng hơn.
Nhưng cũng phải bình an chấp nhận những từ khước (c. 5).
Có khi trong cả một thành, không tìm được một gia đình để trú chân.
Thái độ phủi bụi chân lại cho thấy một sự dứt khoát đoạn tuyệt,
không muốn dính dáng gì với những người ở đó nữa (x. Cv 13, 50).
Khuôn mặt của người được sai cách đây hai ngàn năm thật là đẹp.
Vừa quyền năng để trừ mọi thứ quỷ và bệnh tật,
vừa khiêm tốn cậy dựa vào lòng quảng đại của người khác.
Vừa có gì để cho, vừa có gì để nhận:
cho Tin Mừng cứu độ và sự chữa lành, nhận sự giúp đỡ vật chất.
Vừa gần gũi thân thiết với nỗi đau thân xác của con người,
với những lo âu rất đời thường trong một gia đình,
vừa thanh thoát với tiền bạc, không bị chi phối bởi nhu cầu vật chất.
Nhóm Mười Hai sẽ phải đối diện với sức mạnh của ác thần
đang tác oai tác quái trong đời nhiều người.
Họ sẽ phải dùng quyền Thầy trao để giải phóng con người khỏi nô lệ.
Nếu hôm nay Đức Giêsu sai chúng ta đi, Ngài sẽ bảo ta đừng đem gì?
Đâu là những nét đặc trưng của khuôn mặt người tông đồ thế kỷ 21?
Đâu là những bệnh tật và nô lệ của con người hôm nay?
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
xin sai chúng con lên đường
nhẹ nhàng và thanh thoát,
không chút cậy dựa vào khả năng bản thân
hay vào những phương tiện trần thế.
Xin cho chúng con làm được những gì Chúa đã làm :
rao giảng Tin Mừng, trừ quỷ,
chữa lành những người ốm đau.
Xin cho chúng con biết chia sẻ Tin Mừng
với niềm vui của người tìm được viên ngọc quý,
biết nói về Ngài như nói về một người bạn thân.
Xin ban cho chúng con khả năng
đẩy lui bóng tối của sự dữ, bất công và sa đọa.
Xin giúp chúng con lau khô những giọt lệ
của bao người đau khổ thể xác tinh thần.
Lạy Chúa Giêsu,
thế giới thật bao la
mà vòng tay chúng con quá nhỏ.
Xin dạy chúng con biết nắm lấy tay nhau
mà tin tưởng lên đường,
nhẹ nhàng và thanh thoát.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Lời Chúa:
“Người sai các ông đi rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân.”. (Lc 9,2).
Câu chuyện minh hoạ:
Ngày quân đội Liên xô tràn vào chiếm thủ đô Hung-ga-ri, một viên sĩ quan trẻ dáng vẻ hung hãn đầy tự đắc của kẻ chiến thắng đã đến gặp vị mục sư.
Viên sĩ quan chỉ cây thánh giá treo trên tường và nói:
– Ông biết không? Cái đó là sự dối trá do các mục sư bày ra để làm mê hoặc đám dân nghèo, giúp cho những kẻ giầu dễ dàng kìm hãm họ trong cảnh ngu dốt. Bấy giờ chỉ có ông với tôi. Ông hãy thú nhận với tôi rằng ông không hề bao giờ tin ông Giêsu là con Thiên Chúa.
Vị mục sư cười và trả lời:
– Ông bạn ơi, tôi tin thật đấy, vì đó là sự thật.
Viên sĩ quan quát lớn:
– Ông đừng có lừa dối tôi, cũng đừng diễu cợt tôi!
Nói thế rồi anh ta rút súng ra chĩa vào vị mục sư và hăm dọa:
– Nếu ông không nhận rằng đó chỉ là sự dối trá, thì tôi bắn ông!
Vị mục sư điềm tĩnh trả lại:
– Tôi không thể nói như vậy, vì không đúng. Đức Giêsu thật là con Thiên Chúa.
Nghe thế, viên sĩ quan liền vất khẩu súng xuống sàn nhà, chạy lại ôm chầm lấy vị mục sư.
Anh ta vừa khóc vừa nói:
– Đúng thế, đúng thế! Tôi cũng tin như vậy. Nhưng tôi không thể tin rằng có người dám chết vì đức tin, cho tới khi chính tôi khám phá ra điều này. Tôi xin cám ơn ngài. Ngài đã củng cố lòng tin của tôi. Ngài đã chứng minh cho tôi thấy rằng vẫn có người dám chết cho Đức Kitô.
Suy niệm:
Khi Chúa sai các môn đệ ra đi, Ngài không chỉ bảo các ông rao giảng mà thôi nhưng còn bảo các ông chữa lành bệnh nhân. Đây là sứ mệnh bao gồm cả việc chữa lành cả hồn và xác. Rao giảng là công bố sự thật về ơn cứu độ, và chữa lành là chăm sóc phần xác cho họ.
Khi lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, chúng ta nhận nơi mình sứ mạng xây dựng Nước trời. Tuy mỗi người có một phận vụ, một vai trò khác nhau nhưng tất cả chúng ta đều quy về một mối: làm vinh danh Chúa. Ngài bảo các ông không mang gì đi đường nhưng hành trang mà Chúa chuẩn bị cho mỗi người là sức mạnh và quyền năng trên ma quỷ và bệnh tật. Vì thế, chúng ta không cần lo lắng gì, nhưng trước hết “hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa”.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết sống phó thác trong bàn tay quan phòng của Chúa, để dù sống trong hoàn cảnh nào chúng con vẫn dấn thân và phụng sự Chúa với tất cả lòng nhiệt thành và hăng say.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
Trên đường đi hành hương đến La Mecque, thủ đô của Hồi giáo, một tín đồ đã cải trang thành một người hành khất. Anh gặp một người thợ hớt tóc đang săn sóc cho một người giàu có. Nhưng lạ lùng thay, khi anh vừa mở miệng xin người thợ cắt tóc, cạo râu cho mình, thì người thợ liền bỏ người giàu ngồi đó và tức khắc đến phục vụ cho anh. Và đáng phục hơn nữa là người thợ này không đòi hỏi bất cứ thù lao nào, trái lại ông còn cho anh một ít tiền để độ thân. Cảm động vì hành vi tốt của người thợ hớt tóc, người tín đồ quyết định sẽ tặng cho ông tất cả số tiền anh sẽ xin được trong ngày. Và ngày hôm đó, người tín đồ cải trang thành người ăn xin đã nhận được một túi vàng do một người hành hương giàu có trao tặng. Như đã hứa với lòng mình, người tín đồ quay trở lại tìm người thợ hớt tóc và trao trọn gói vàng cho ông ta. Nhưng ngoài sự tưởng tượng của người tín đồ, vừa thấy cử chỉ của ông, người thợ hớt tóc đã nghiêm sắc mặt nói: “xin lỗi, ông cho mình là người đạo đức ư? Ông không cảm thấy xấu hổ để trả công cho một nghĩa cử yêu thương sao?”. Thì ra, người thợ hớt tóc đã không cắt tóc cạo râu cho người hành khất để được trả công. Ông đã làm điều đó với tất cả yêu thương dành cho một người cùng khổ.
Hành trang cho người môn đệ lên đường đi loan báo Tin Mừng là hai bàn tay trắng: “không gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc và đừng mang hai áo”, nhưng chính trong hai bàn tay trắng đó người môn đệ mang theo bên mình một trái tim để yêu thương. Thật vậy, khi sai các môn đệ đi rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành, Chúa Giêsu trao cho các môn đệ một niềm tin vào sứ vụ của Thầy và một trái tim để thi hành sứ vụ như Thầy.
Người ta cứ tưởng rằng, để Tin Mừng thực sự được loan báo cách hiệu quả, người đi loan báo cần phải có tài chánh, có các phương tiện, để đáp ứng những nhu cầu vật chất của người nghe. Nếu như thế thì qủa thật Tin Mừng không được rao giảng nhưng được quảng cáo. Và người ta được dụ “tin” vào Tin Mừng, chứ không phải người ta tin vì khám phá ra chân lý.
Chúa Giêsu không muốn các môn đệ là những nhà quảng cáo Tin Mừng, nhưng muốn các ngài là sứ giả của Tin Mừng. Tin Mừng được loan truyền bằng chính con người của các ngài. Một sự dấn thân đích thực cho công cuộc loan báo để minh chứng niềm tin của các ngài vào Đấng mà các ngài loan báo. Việc loan báo Tin Mừng không thể hiện bằng chính những tiền của, vật chất mà người môn đệ ban phát, nhưng là bằng chính trái tim yêu mà ngươi loan báo hiến tặng. Chúa Giêsu đến trần gian với hai bàn tay trắng, nhưng trái tim của Người đầy ắp yêu thương. Và với tình yêu đó Người đã lên đường loan báo Tin Mừng, thiết lập Vương quốc Thiên Chúa và hoàn tất sứ vụ Chúa Cha trao phó bằng cái chết yêu thương trên thập giá.
Lạy Chúa, có lẽ chúng con hoảng sợ và lo âu khi nhận lệnh truyền lên đường loan báo với hai bàn tay trắng. Lo âu như thế là chưa tin và chưa thực sự phó thác cho Chúa, là còn dựa cậy vào sức riêng của mình, là chưa hiểu sứ điệp của Tin Mừng. Xin cho chúng con “đừng sợ”, một vững tin và tín thác vào Chúa. Xin dạy chúng con thắp sáng đức tin bằng chính lòng khoan dung nhân hậu. Thế giới hôm nay đang cần một trái tim yêu đích thật. Amen.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay