04.09.2020 – Thứ Sáu Tuần XXII Thường niên
Chàng rể ở với họ
Lời Chúa: Lc 5, 33-39
Khi ấy, những người Pharisêu và những kinh sư nói với Đức Giêsu: “Môn đệ ông Gioan năng ăn chay cầu nguyện, môn đệ người Pharisêu cũng thế, còn môn đệ ông thì ăn với uống!” Ðức Giêsu trả lời: “Chẳng lẽ các ông lại có thể bắt khách dự tiệc cưới ăn chay, khi chàng rể còn ở với họ? Sẽ có ngày chàng rể bị đem đi; ngày đó, họ mới ăn chay.” Ðức Giêsu còn kể cho họ nghe dụ ngôn này: “Chẳng ai xé áo mới lấy vải vá áo cũ, vì như vậy, không những họ xé áo mới, mà miếng vải áo mới cũng không ăn với cũ. Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như vậy, rượu mới sẽ làm hư bầu, rượu sẽ chảy ra và bầu cũng hư. Nhưng rượu mới thì phải đổ vào bầu mới. Cũng không ai uống rượu cũ mà còn thèm rượu mới. Vì người ta nói: Rượu cũ ngon hơn.”
Suy niệm :
Sau khi Lêvi, người thu thuế, được Thầy Giêsu mời gọi đi theo,
ông đã tổ chức bữa đại tiệc khoản đãi Thầy và các môn đệ.
Ông còn mời các bạn đồng nghiệp đến dùng bữa để từ giã.
Ăn uống vui vẻ, hòa đồng cả với những người bị xã hội tránh xa,
đó là một nét đặc biệt của nhóm Thầy Giêsu.
Đừng quên chính Thầy cũng bị mang tiếng là tay ăn nhậu (Lc 7, 34).
Như thế nhóm của Thầy không có nét khắc khổ,
như các nhóm môn đệ của Gioan hay của người Pharisêu.
Các nhóm này thường hay ăn chay và cầu nguyện.
“Còn môn đệ Thầy thì ăn với uống !” (c. 33).
Các nhà lãnh đạo Do Thái giáo hỏi Thầy về lý do có sự khác biệt đó.
Thầy trả lời: vì bầu khí của nhóm Giêsu là bầu khí vui của tiệc cưới.
Chú rể chính là Thầy, còn các môn đệ là những khách dự tiệc.
Chẳng ai dự tiệc cưới mà lại ăn chay.
Chẳng ai buồn khi chàng rể còn đang ở bên cạnh (c. 34).
Bởi đó thật là dễ hiểu nếu các môn đệ không ăn chay một tuần hai lần,
nếu họ có nét mặt tươi tắn và sẵn sàng chung vui với người khác.
Chuyện Thầy Giêsu ăn uống hồn nhiên với những tội nhân
cho thấy Thiên Chúa không khinh, nhưng quý họ và mời họ trở về.
Thầy cho thấy mình đang rao giảng Tin Mừng, loan báo Tin Vui.
Đến với Thầy là gặp được niềm vui cứu độ.
Thầy Giêsu và các môn đệ đều mời gọi người ta hoán cải (Mc 1,15; 6,12)
Nhưng hoán cải ở đây không phải là chuyện buồn, mà là chuyện vui,
bởi lẽ hoán cải là thay đổi tận căn cái nhìn về Thiên Chúa và người khác.
Chẳng ai vui bằng người thoát ra khỏi được cảnh nô lệ tội lỗi.
Cả thiên đàng cũng mừng vui khi một người hoán cải (Lc 15, 7. 10).
Thầy Giêsu đã trao cho các môn đệ niềm vui của chính mình.
Ba lần Ngài nói đến niềm vui trọn vẹn (Ga 15,11; 16,24; 17,13).
Kitô giáo bắt nguồn từ niềm vui phục sinh và sống mãi nhờ niềm vui ấy.
Các tông đồ bị đánh đòn mà lại vui, bởi họ chịu vì Đức Giêsu (Cv 5,41).
Niềm vui là đặc nét của người Kitô hữu qua mọi thách đố.
Niềm vui là quà tặng lớn của chúng ta cho một thế giới muộn phiền.
Chàng rể Giêsu đang ở với chúng ta cho đến tận thế và mãi mãi,
nên “anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa” (Pl 4, 4).
Chúng ta chỉ có thể là sứ giả của Tin Mừng nếu ta có niềm vui nội tâm.
Niềm vui này phải tỏa ra như hương thơm làm mọi người ngây ngất.
Ông Nietzsche một triết gia vô thần người Đức viết cho các Kitô hữu:
“Nếu niềm tin của các anh làm các anh hạnh phúc,
thì hãy cho tôi thấy hạnh phúc ấy trên khuôn mặt của các anh…
Nếu Tin Mừng của Sách Thánh được viết trên khuôn mặt của các anh rồi,
thì các anh chẳng cần phải cố nhấn mạnh đến giá trị của Sách ấy nữa.”
Nietzsche không tin một Kitô hữu buồn, mà bảo mình tin vào sự phục sinh.
Chúng ta có bao giờ để ý soi khuôn mặt Kitô hữu của mình không?
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
có những ngày con cảm thấy
đời sống thật nặng nề;
có những lúc con muốn buông trôi,
để mặc cho dòng đời đưa đẩy;
có những khoảng thời gian dài,
con như mảnh đất khô khan cằn cỗi.
Xin cho con ánh sáng của Chúa
để con biết lối mà đi.
Xin cho con tấm bánh của Chúa
để con có sức mà dấn bước.
Xin cho con Lời của Chúa
để con vững một niềm tin.
Xin cho con sự sống của Chúa
để con lấy lại niềm hăng say và sự tươi tắn,
niềm vui và sáng tạo.
Lạy Chúa Giêsu,
con thấy mình cần Chúa
trong mỗi giây phút của cuộc đời.
Ước gì ai gặp con
cũng gặp được sự hiện diện của Chúa.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Lời Chúa:
“Sẽ có ngày chàng rể bị đem đi; ngày đó, khách dự tiệc mới ăn chay” (Lc 5,35).
Câu chuyện minh hoạ:
Một phụ nữ bước vào nhà băng để xin đổi tiền từ một tấm séc.
Viện dẫn qui định của nhà băng, anh nhân viên ở quầy yêu cầu người phụ nữ xuất trình thẻ căn cước.
Người phụ nữ há hóc miệng, kinh ngạc. Cuối cùng, chị cũng thốt ra được mấy tiếng: “Nhưng Jonathan, má là má của con mà!”
Suy niệm:
Lời Chúa hôm nay nói đến những người kinh sư và biệt phái chất vấn Chúa Giêsu về các môn đệ của Ngài không ăn chay và cầu nguyện. Theo quan niệm Do Thái thời đó, mục đích của việc ăn chay là để mong đợi Đấng Cứu Thế đến. Thế nhưng, những người Biệt Phái và các môn đệ của Gioan chỉ biết ăn chay mà không để ý đến ý nghĩa của việc ăn chay. Họ ăn chay là để lôi kéo sự thán phục của thiên hạ. Đó là điều Chúa Giêsu đã khiển trách họ.
Chúa Giêsu đã dựa vào mục đích việc ăn chay của người Do Thái để nói đến việc miễn chuẩn ăn chay: “Chẳng lẽ các ông lại có thể bắt khách dự tiệc cưới ăn chay, khi chàng rể còn ở với họ” (Lc 5,34). Hay nói đúng hơn, Chúa Giêsu muốn cho mọi người nhận ra rằng: Ngài chính là Đấng Cứu Thế và họ không cần phải mong đợi gì nữa. Giờ đây là thời của niềm vui, nên con người không còn phải chay tịnh với vẻ mặt ủ rũ héo tàn, nhưng phải vui mừng vì Chúa đã đến.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn có Chúa trong đời. Để đời sống của chúng con không chỉ có niềm vui, mà còn là dấu chỉ mang Tin Vui của Chúa đến với những ai chúng con gặp gỡ. Amen.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
Có một vấn nạn mà những người biệt phái đưa ra với Chúa Giêsu được thuật lại trong trang Tin Mừng hôm nay gợi cho chúng ta suy nghĩ: “Tại sao môn đệ ông không ăn chay?”. Một câu hỏi có vẻ đả kích Chúa Giêsu hơn là đi tìm một câu trả lời cho những vấn nạn cần hiểu biết về kiến thức.
Để trả lời cho câu hỏi này, trước tiên, Chúa Giêsu cho họ thấy: “mọi sự đều có giờ của nó”. Ăn chay là để chờ đợi ngày Đấng Mêssia đến, mà bây giờ Đấng ấy đã đến rồi, Đấng ấy đang hiện diện ở giữa mọi người, niềm vui đã đạt được thì chay tịnh cũng đã đạt mục đích rồi. Nếu đã đạt mục đích thì phải vui mừng. Khi một người đến dự tiệc cưới, mục đích chính là để chung chia niềm vui, chứ không phải là than khóc, rầu rĩ. Nơi tiệc cưới là nơi để hiệp thông trong sự hân hoan chứ không phải là nơi để chay tịnh.
Trang Tin Mừng còn cho thấy cách thức ăn chay của các môn đệ Chúa Giêsu thì khác so với những người biệt phái. Ý nghĩa của việc ăn chay là một việc đạo đức, lành thánh, tốt đẹp rất đáng để khích lệ. Nhưng nó chỉ là con đường dẫn tới sự tốt đẹp, chứ không phải là mục tiêu chính yếu. Ý hướng bên trong mới là điều quan trọng hơn là những gì thuộc hình thức bên ngoài. Người biệt phái ăn chay tuần hai lần, nhưng không phải vì Chúa, mà vì mình, họ mong được ca tụng là người đạo đức. Còn người môn đệ Chúa có thể ăn chay ít hơn, nhưng đầy thánh thiện, vì việc ăn chay đó là vì lòng yêu mến Chúa và được thúc đẩy bởi ơn Chúa Thánh Thần, chứ không vì một lý do nào khác.
Cũng như miếng vải mới và chiếc áo cũ, hay chất rượu mới và bầu da cũ. Cả hai sự kiện trên Chúa Giêsu không có ý so sánh, nhưng Chúa Giêsu đưa ra để thấy một sự bất tương hợp giữa vải mới và áo cũ hay rượu mới và bầu da cũ.
Điều gì là dành cho Thiên Chúa là của Thiên Chúa không thể có sự lẫn lộn trong thánh thiêng và phàm tục.
Mỗi người chúng ta cũng được mời gọi đi theo con đường của các thánh tông đồ, vì con đường đó chính là con đường của chính Thiên Chúa. Hãy dành cho Thiên Chúa sự xứng hợp trong việc thờ phượng, chúng ta không ăn chay tuần mấy ngày, nhưng có thể nhiều ngày chúng ta mới ăn chay một lần, nhưng hãy ăn chay trong niềm yêu mến và hướng về Chúa. Thiên Chính trong sự chân thành, và thái độ kính mến của chúng ta dành cho Thiên Chúa, chắc chắn không một ý muốn nào của chúng ta mà Chúa không đón nhận.
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn biết yêu mến và tôn thờ Chúa, không chỉ là hành vi thái độ bên ngoài, nhưng còn là tấm lòng và con tim khao khát hướng về Chúa và dành cho Chúa cách trọn vẹn nhất. Amen.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay