10.12.2019 – Thứ ba tuần II Mùa Vọng
Không muốn ai hư mất
PHÚC ÂM: Mt 18, 12-14
“Chúa không muốn những kẻ bé nhỏ phải hư đi”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con nghĩ sao? Nếu ai có một trăm con chiên mà lạc mất một con, thì người đó lại không bỏ chín mươi chín con trên núi, để đi tìm con chiên lạc sao? Nếu người đó tìm được, thì quả thật, Thầy bảo các con, người đó sẽ vui mừng vì con chiên đó hơn chín mươi chín con chiên không thất lạc. Cũng vậy, Cha các con ở trên trời không muốn để một trong những kẻ bé nhỏ này phải hư đi”.
Suy niệm :
Chăn chiên là một nghề đã có từ lâu.
Nhiều nhà lãnh đạo dân Do Thái như Môsê, Đavít, đều làm nghề này.
Trên những đồng cỏ mênh mông, giữa trời và đất, chỉ có chiên và mục tử,
nên giữa đôi bên có một sự thân thiết và hiểu biết nhau thật gần gũi.
Chính vì thế trong Cựu Ước, Thiên Chúa hay ví mình với người chăn chiên.
Đàn chiên là dân Do Thái, là dân riêng Ngài rất mực quý yêu:
“Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa…
Lũ chiên con, Người ấp ủ vào lòng,
bầy chiên mẹ cũng tận tình dẫn dắt” (Is 40,11).
Như Thiên Chúa, Đức Giêsu cũng ví mình với người mục tử tốt lành.
“Tôi biết chiên của tôi và chiên của tôi biết tôi” (Ga 10, 14).
Sự hiểu biết thân thương này mạnh đến độ
Ngài dám hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên (Ga 10, 15).
Sau khi chết và phục sinh, Đức Giêsu muốn ông Simon nhận sứ mạng mục tử.
Ngài mời ông chăm sóc và chăn dắt chiên của Ngài (Ga 21, 15-17).
Như thế đoàn chiên mới của Đức Giêsu lúc nào cũng được bảo vệ.
Qua bao thế kỷ Giáo Hội vẫn không ngừng có những mục tử mới,
nối gót Simon Phêrô để phục vụ và hiến mạng vì đoàn chiên.
Nhưng Đức Giêsu không dạy người mục tử chỉ lo cho cả đoàn,
mà quên chăm sóc cho từng con chiên một.
Ngài mời ta để ý đến tập thể lớn, nhưng không được quên từng cá nhân nhỏ.
Có khi chỉ một con chiên lạc lại khiến người mục tử bận tâm lo lắng
đến nỗi để chín mươi chín con trên núi mà đi tìm con bị mất (c. 12).
Không phải vì coi thường chín mươi chín con không bị lạc,
nhưng vì người mục tử không muốn mất con nào.
Con chiên lạc lại có chỗ đứng đặc biệt trong trái tim mục tử.
Chúng ta ai cũng có kinh nghiệm về chuyện tìm lại được điều đã mất.
Khi mất thì đứng ngồi không yên,
khi tìm thấy thì bình an và niềm vui òa vỡ.
Người mục tử lo âu, vất vả tìm kiếm con chiên lạc,
nhưng khi tìm được rồi thì niềm vui là vô bờ.
Có thể nói còn vui hơn chuyện chín mươi chín con không bị lạc (c. 13).
Dường như người ta bắt đầu quý một điều từ khi mất điều đó.
Có khi một người bắt đầu hiện diện từ khi người ấy vắng mặt và mất đi.
Cha không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất (c. 14).
Cha muốn cho mọi người được cứu độ và không muốn mất một ai (1 Tm 2, 4).
Mùa Vọng là thời gian chúng ta nhìn lại những người bé mọn quanh ta,
những người từ lâu đã bỏ nhà thờ, những người mất lòng tin vào Chúa.
Mỗi người chúng ta phải là mục tử cho nhau, chăm sóc nhau, quý nhau,
khởi đi từ những người trong gia đình, trong nhóm bạn thân quen.
Chúng ta quý nhau vì Thiên Chúa quý từng người chúng ta.
Chúng ta chẳng thể mừng Lễ Giáng sinh nếu còn một người đang lạc ở đâu đó.
Nếu chịu mất công đi tìm về, chúng ta mới được hưởng niềm vui trọn vẹn.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
Khi làm người, Chúa đã nhận trái đất này làm quê hương.
Chúa đã ban nó cho chúng con như một quà tặng tuyệt vời.
Nếu rừng không còn xanh, dòng suối không còn sạch,
và bầu trời vắng tiếng chim,
thì đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã đến làm người để tôn vinh phận người,
vậy mà thế giới vẫn có một tỷ người đói,
bao trẻ sơ sinh bị giết mỗi ngày khi chưa chào đời,
bao kẻ sống không ra người, nhân phẩm bị chà đạp.
Đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đến đem bình an cho người Chúa thương,
vậy mà trái đất của chúng con chưa một ngày an bình.
Chiến tranh, khủng bố, xung đột, có mặt khắp nơi.
Người ta cứ tìm cách giết nhau bằng thứ vũ khí tối tân hơn mãi.
Đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu ở Belem,
Chúa đã cứu độ và chữa lành thế giới bằng tình yêu khiêm hạ,
nhưng bất công, ích kỷ và dối trá vẫn thống trị địa cầu.
Chúa đến đem ánh sáng, nhưng bóng tối vẫn tràn lan.
Chúa đến đem tự do, nhưng con người vẫn bị trói buộc.
Đó là lỗi của chúng con.
Vì lỗi của chúng con, chương trình cứu độ của Chúa bị chậm lại,
và giấc mơ của Chúa sau hai ngàn năm vẫn chưa thành tựu.
Mỗi lần đến gần máng cỏ Belem,
xin cho chúng con nghe được lời thì thầm gọi mời của Chúa
để yêu trái đất lạnh giá này hơn,
và xây dựng nó thành mái ấm cho mọi người.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Lời Chúa:
“Thiên Chúa không muốn những kẻ bé nhỏ này phải hư vong” (Mt 18,14).
Câu chuyện minh họa:
Trên một chuyến tàu khách vượt biển, trời bỗng nổi sóng gió, một cậu bé vì mê chơi đã không kịp vào khoang tàu, những ngọn sóng như những tấm màn quá khổ vút cao trùm xuống con tàu hất tung cậu xuống biển. Bất chấp tất cả người cha lao mình theo. Sau nửa giờ tìm kiếm đội cứu hộ đã tìm ra hai cha con trong tình trạng bất tỉnh.
Sau khi được phục hồi. Viên thuyền trưởng đến chúc mừng và hỏi người cha: “ông không sợ nguy hiểm sao?” người cha cười trả lời: “Rất sợ, nhưng tôi sợ mất con tôi hơn”.
Suy niệm:
Chúa Giêsu đến rao giảng nước Thiên Chúa và Người dùng hình ảnh người mục tử quen thuộc để minh họa tình yêu Cha trên trời. Chúa Giêsu chính là người mục tử nhân lành hết mình vì đoàn chiên, Người không để con nào phải mất, như Lời Chúa đã nói: “Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất” (Mt 18,14). Bởi vì, Thiên Chúa thương yêu hết mọi người, Ngài không chê bỏ ai, Thiên Chúa luôn tìm kiếm đón nhận và vui mừng khi tìm lại được một tâm hồn lầm lạc.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con luôn yêu mến Chúa, tin nhận Chúa chính là Ngôi Lời Thiên Chúa nhập thể làm người để chia sẻ kiếp người với chúng con. Nhờ đó, chúng con mau mắn đến với Chúa và gặp gỡ tha nhân hơn. Amen.
Têrêsa Mai An – Gp. Mỹ Tho
Dụ ngôn con chiên lạc thường được chúng ta trích dẫn để nói với ai đó về việc chúng ta phải đi tìm kiếm trở về với Chúa. Vâng, họ là con chiên lạc, vì nguội lạnh, vì lạc xa đường Chúa, vì không xưng tội rước lễ, vì không nhà thờ nhà thánh, không kinh kệ, vì không sống theo các giáo huấn của Giáo Hội, v.v. Ngày hôm nay, nhiều quá những con chiên lạc như thế. Chúng ta có cùng với Chúa Giêsu đi tìm về cho Người những con chiên lạc, hay chúng ta là những người thuộc chín mươi chín con chiên lại ăn no ngủ yên với điều kiện của chúng ta?
Nhìn vào thực tế ngày hôm nay, chúng ta có thể nhận ra quá nhiều chiên lạc theo nghĩa trên. Người có đạo mà nguội lạnh, nhiều lắm. Người có đạo mà bê tha, nhiều lắm. Người có đạo mà thờ ơ, không hiểu biết giáo lý, Thánh Kinh, phụng vụ, càng nhiều biết bao. Chưa nói tới người có đạo mà sống ích kỷ, tách biệt với cộng đoàn, không hề tham gia hay cộng tác gì với giáo xứ lại càng nhiều hơn. Khi thành lập giáo xứ, khi thống kê dân số trong giáo xứ, chúng ta không ngần ngại ghi tên những con chiên lạc này vào sổ sách cho đông đủ, cho dài danh sách, cho đủ chỉ tiêu, nhưng có khi, họ chỉ có tên mà không hề giữ đạo và sống đạo. Khi giáo xứ cần, họ không có mặt, nhưng khi họ cần gì, họ đòi quyền lợi đầy đủ như ai. Những con chiên lạc này, dĩ nhiên phải đi tìm, vì chúng ta mang hình ảnh Chúa Kitô mục tử, đi tìm con chiên lạc, vác trên vai và vui mừng đi về. Đưa được họ về với Chúa, đả thông tâm hồn họ với Chúa thì quý hoá biết bao. Chúa cần thiện chí của chúng ta. Chúa cũng kiên nhẫn với những con chiên lạc ấy. Người không ngần ngại trao cho chúng ta cơ hội để thể hiện lòng thương xót của Ngài. Còn ai có thể là những con chiên lạc nữa?
Tuy nhiên, chúng ta cũng coi chừng, vì không khéo mình lại là một trong số chín mươi chín con chiên ăn ngon ngủ yên với tình trạng của chúng ta. Sự ỷ lại rằng ta đủ điều kiện để làm chiên của Chúa mà không cố gắng, không nỗ lực hoàn thiện, hay tự mãn kiêu căng về đời sống của mình, tự cho mình tiêu chuẩn vượt trên người khác, tự xếp mình vào một trong số chín mươi chín kia, v.v. Thái độ và lối sống ấy có khi tự dẫn chúng ta đi vào ngõ cụt, tách chúng ta ra khỏi sự liên kết trong đàn chiên của Người. Con số 99 là con số thiếu hoàn chỉnh. Cần phải lấp đầy, trong tự chính nó và trong cả số lượng của nó. Phải làm tròn bằng sự hoàn thiện, phải đong đầy bằng các nhân đức, phải nên thiện hảo bằng việc cải hoá mỗi ngày. Chúa muốn chúng ta nên hoàn thiện như thế, Chúa cũng không muốn mất một con chiên nào.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa thật từ bi với chúng con. Dù là con chiên đi lạc, Chúa vẫn kiên trì tìm kiếm, dù là 99 con còn lại, Chúa vẫn không ngừng chăm nom. Xin cho chúng con luôn là những con chiên biết nghe theo sự chăn đắt của vị mục tử nhân lành là chính Chúa. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường