Hiện nay, tại vùng thôn quê Hauterives, nước Pháp có một tòa lâu đài rất xinh đẹp, được xây bằng vô số những viên đá muôn hình vạn trạng ghép lại.
Có điều đặc biệt là, tòa lâu đài độc đáo ấy do một người duy nhất xây dựng, một người không biết gì về kiến trúc. Đó là một người đưa thư tầm thường tên Ferdinaud Cheval. Một mình anh đã xây tòa lâu đài nguy nga ấy trong vòng 33 năm.
Vào năm 1879, lúc 34 tuổi, với nghề đưa thư, anh bắt đầu đi khắp nơi lượm đá mang về. Trung bình mỗi ngày anh lựa chọn và đem về được khoảng 30 kg đá.
Những viên đá được anh dùng vôi, hồ ráp nối lại, khởi đầu từ chân móng. Hôm sau, anh lại tiếp tục lượm đá đem về xây lâu đài.
Cho đến năm 1912, chàng thanh niên trở thành ông già 67 tuổi, cũng là lúc tòa lâu đài hoàn tất. Trước khi nhắm mắt lìa đời, ông nở một nụ cười mãn nguyện : “Từ một giấc mơ, tôi đã xây được một tòa lâu đài tôi hằng ước mong”.
Con người tầm thường, nhưng lại làm một việc phi thường đó gợi lên hình ảnh của Chúa Giêsu, Đấng đã từng sống ở trần thế 33 năm, Đấng đã từng xây dựng tòa nhà Hội Thánh trên nền đá Phêrô, và mỗi người tín hữu được mời gọi trở thành viên đá nhỏ góp phần xây dựng tòa nhà thiêng liêng ấy.
Hội Thánh trên nền móng đức tin.
Tin Mừng theo thánh Matthêu hôm nay thuật lại : sau khi tuyên xưng : “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”, thánh Phêrô được Chúa Giêsu tuyển chọn đứng đầu Hội Thánh của Ngài : “Con là đá, trên đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy …”.
Thánh Phêrô đã đại diện anh em lên tiếng tuyên xưng đức tin, một lời tuyên xưng chứa đựng một suy nghĩ, một cái nhìn hoàn toàn khác với dư luận quần chúng. Đó là lời tuyên xưng đức tin chính xác đã trở thành nền móng để Chúa Giêsu thiết lập Hội Thánh trên đó và trao cho thánh Phêrô quyền lãnh đạo tối cao trong Hội Thánh : “Thầy sẽ trao cho con chìa khóa Nước Trời, sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc, và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở ”.
Như thế, thánh Phêrô chính là đá tảng đức tin, mà tất cả quyền bính trong Hội Thánh đều đặt trên nền tảng đức tin ấy.
Tòa nhà Hội Thánh sẽ không thể đứng vững nếu không được xây trên nền móng đức tin này. Cũng thế, quyền bính trong Hội Thánh nếu không đặt để trên nền tảng đức tin, quyền bính sẽ trở thành sự thống trị thay vì sự phục vụ. Hơn nữa, nếu không có đức tin, Hội Thánh sẽ trở thành “pháo đài” thay vì luôn mở rộng cửa để đón nhận mọi người.
Một Hội Thánh luôn mở cửa.
Khi tuyên xưng công khai, với lòng tin mạnh mẽ, thánh Phêrô đã được ơn Chúa Thánh Thần soi sáng. Do đó, lời tuyên xưng của thánh Phêrô do Chúa Cha mạc khải, chứ không do người phàm : “Hỡi Simon, con ông Giona, con có phúc, vì không phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời”.
Hội Thánh được Chúa Giêsu xây dựng trên nền đá Phêrô và các tông đồ. Hội Thánh không thuộc về riêng ai, không thuộc thánh Phêrô hay các tông đồ, nhưng thuộc về Đức Kitô. Chính Ngài đã quy tụ, điều khiển và xây dựng Hội Thánh.
Hội Thánh là con đường duy nhất để nhân loại đến với Thiên Chúa. Ngoài Hội Thánh, không có ơn cứu độ. Vì thế, Hội Thánh mang một trọng trách lớn lao : Hội Thánh phải trở nên con đường, để qua đó, con người tìm gặp được Thiên Chúa. Hội Thánh luôn phải là một “Hội Thánh mở cửa”, đón nhận mọi người. Qua Hội Thánh, con người sẽ tìm được ơn cứu rỗi.
Tuy nhiên, với lòng khiêm tốn, Hội Thánh luôn tự nhận ra mình vẫn là một “Hội Thánh lữ hành”, đang hoàn thiện chính mình trong cuộc sống trần gian. Chính vì ý thức được sự yếu hèn của mình, Hội Thánh luôn khiêm nhường không ngừng canh tân đổi mới cùng với ơn Chúa Thánh Thần.
Hội Thánh và con đường thập giá.
Ngay sau khi đặt Phêrô là tảng đá đức tin, để trên đó, Chúa xây dựng Hội Thánh, Ngài loan báo cái chết và sự phục sinh của Ngài. Chúa tỏ cho các môn đệ thấy : Ngài phải lên Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ, bị giết chết và ngày thứ ba sẽ sống lại.
Cuộc hành trình “đi lên Giêrusalem” luôn luôn là cuộc hành trình đau khổ. Đó là con đường dẫn đến cái chết, con đường khiến cho nhiều người e ngại và tránh né. Như thánh Phêrô, vừa mới mạnh mẽ tuyên xưng niềm tin vào Chúa, khi nghe Chúa nói tới con đường thập giá, thánh Phêrô đã can ngăn Chúa, khiến Chúa đã quở trách ông nặng lời : “Hỡi Satan, hãy lui lại đàng sau Thầy, con làm cho Thầy vấp phạm, vì con chẳng hiểu biết những sự thuộc về Thiên Chúa, mà chỉ hiểu biết những sự thuộc về loài người”.
“Đường đi lên Giêrusalem” là đường Chúa đã chọn để đi, cũng là con đường Hội Thánh đã đi suốt hơn 20 thế kỷ qua. Con đường đó sẽ dẫn ta đến niềm hạnh phúc vô biên nếu ta trung thành đi đến cùng.
“Đường đi lên Giêrusalem” cũng là con đường dành cho mỗi người chúng ta. Chúa mời gọi chúng ta hãy từ bỏ mình, vác thập giá để đi theo Chúa mỗi ngày. Đó chính là con đường sẽ dẫn chúng ta đến vinh quang bất diệt.
“Đường đi lên Giêrusalem” là con đường thánh Phêrô và các tông đồ đã đi, cũng là con đường dành cho những ai muốn “làm lớn” trong Hội Thánh : con đường phục vụ trong khiêm tốn, phục vụ đến quên mình. Chúng ta hãy cầu nguyện cho Đức Thánh Cha, các Đức Giám Mục, các linh mục và tu sĩ luôn đi theo con đường phục vụ mà Chúa đã đi : Ngài đã phục vụ như một người tôi tớ : đã cúi xuống rửa chân cho các môn đệ, thì chúng ta cũng hãy biết cúi xuống rửa chân cho nhau.
Trong bài đọc I, tiên tri Isaia, kể chuyện ông Sobna làm quan cai Đền Thờ, vì không xứng đáng nên đã bị cách chức và chức vụ này được Thiên Chúa trao cho một người khác tên là Êliakim.
Như thế, Thiên Chúa trao trách nhiệm cho con người và Người luôn ban những ơn cần thiết để người đó chu toàn trách nhiệm. Chúng ta hãy cầu nguyện cho mọi kitô hữu luôn biết chu toàn trách nhiệm Thiên Chúa trao phó và luôn được Chúa ban ơn trợ lực, để chu toàn trách nhiệm của mình.
Hiện nay, ở phường 10, quận 8, Thành Phố Hồ Chí Minh có một ngôi chùa rất độc đáo mang tên “Chùa Miểng Sành”. Hơn 40 năm qua, người ta đã xử dụng những mảnh vỡ của chén đĩa, độc bình, đồ gia dụng để ốp vào ngôi chùa. Vì thế, toàn bộ ngôi chùa lấp lánh bởi những mảnh vỡ của sành sứ đủ màu sắc trông rất đẹp mắt.
Chùa Miểng sành được tạo lập từ năm 1847, thời vua Tự Đức. Từ năm 1960, chùa bắt đầu được gắn miểng sành. Có điều đáng nói là miểng sành không đập lấy từ chén đĩa còn nguyên, mà hàng ngày các phật tử đi lượm hoặc xin những mảnh vỡ sành sứ về cho chùa. Họ tự hào gọi đó là “những mảnh vỡ của đời” được tái sinh.
Là người tín hữu, chúng ta tự hào vì Hội Thánh cũng được xây dựng từ những “mảnh vỡ” của những cuộc đời đau khổ và hy sinh cho Hội Thánh. Từ thánh Phêrô đến các tông đồ và các đấng kế vị, các ngài đã cống hiến tất cả cuộc đời để phục vụ Hội Thánh. Thậm chí, đã hy sinh cả mạng sống để giữ gìn và bảo vệ niềm tin của Hội Thánh. Chúng ta cũng hãy trở nên những viên đá sống động góp phần xây dựng Hội Thánh mỗi ngày một vững vàng hơn, như lời thánh Phêrô kêu gọi : “Anh em hãy để Thiên Chúa dùng anh em như những viên đá sống động xây nên đền thờ thiêng liêng” (1Pr 2, 5).