Tình Chúa Xót Thương
Ngày 21/9/1792 chế độ quân chủ tại Pháp đã bị sụp đổ và nền cộng hòa được chính thức thành lập. Vị vua cuối cùng là Louis 16 bị hành quyết và cả gia đình ông bị giam trong ngục thất, trong đó có hoàng tử và cũng là nhi vương Louis 17, lúc đó mới 10 tuổi. Do điều kiện giam cầm khắc nghiệt, Louis 17 đã chết vì bệnh lao trong tù. Khi giảo nghiệm tử thi, viên bác sĩ tên Pelletan vì quá thương vị nhi vương nên đã đem trái tim về bỏ trong một cái lọ bằng phalê đựng cồn Ethylique để bảo quản.
Khi bác sĩ Pelletan qua đời, trái tim của Louis 17 đã lưu lạc khắp nơi : bị đánh cắp, bị ăn cướp và qua tay không biết bao nhiêu người.
Vào năm 1975, người ta tìm thấy trái tim này, được các nhà khoa học kiểm chứng bằng mẫu AND và được trưng bày tại thánh đường Saint – Denis tại Paris, nước Pháp. Ngày 8/6/2004 vừa qua, trái tim này đã được an táng nơi phần mộ các vị vua nước Pháp. Thế là quả tim của Louis 17 đã trở về với gia đình mình sau một cuộc hành trình dài hơn 200 năm lưu lạc khắp nơi.
Trong ba dụ ngôn về lòng thương xót của Thiên Chúa đã được thánh sử Luca trình bày trong bài Tin Mừng hôm nay : con chiên đi lạc, đồng tiền đánh mất, người con hoang đàng mà nổi bật nhất là dụ ngôn người con hoang đàng hay còn gọi là dụ ngôn người cha nhân hậu. Cũng giống như trái tim của Louis 17, trái tim người con đi hoang đã trở về xum họp với gia đình sau một cuộc hành trình dài trong tội lỗi. Nhưng đáng nói hơn cả là hình ảnh trái tim người cha nhân hậu. Trái tim ấy đã mở rộng để đón nhận người con tội lỗi trở về. Trái tim ấy quá lớn, chất chứa biết bao yêu thương và tình tha thứ. Trái tim ấy là trái tim của Thiên Chúa đầy tình xót thương.
Lý lẽ của trái tim.
Pascal đã nói : “trái tim có lý lẽ mà lý trí không thể hiểu được”. Quả thật, người ta không thể hiểu được tình yêu của Thiên Chúa qua các dụ ngôn hôm nay :
Người chăn chiên đã bỏ 99 con chiên đi tìm một con chiên lạc. Cuộc hành trình tìm kiếm có lẽ đầy khó khăn và hiểm nguy. Nhưng điều quan trọng hơn cả, người chăn chiên có thể mất 99 con chiên trong hoang địa vì thú dữ hay vì kẻ trộm. Biết đâu không tìm được con chiên lạc, người chăn chiên sẽ trắng tay. Nhưng vì quá yêu thương con chiên thứ 100, con chiên có lẽ gầy gò ốm yếu không theo kịp đàn nên đi lạc, người chăn chiên đã bỏ tất cả để đi tìm kiếm con chiên ấy. Khi tìm thấy nó, anh ta đã vác chiên trên vai vui mừng trở về mời bạn hữu đến chung vui. Chúa Giêsu chính là Mục Tử Nhân Lành đã yêu quí mọi người và trân trọng với từng người, dù đó là kẻ tội lỗi và hư hỏng. Trái tim Chúa có đủ lý lẽ để đón nhận những người đã hư mất : “trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải hơn là vì 99 người công chính không cần hối cải”.
Người đàn bà có 10 đồng bạc đánh rơi một đồng. Bà đã đốt đèn, quét nhà, tìm kỹ lưỡng cho đến khi tìm thấy. Khi đã tìm thấy bà mời chị em hàng xóm đến chung vui. Chắc hẳn đối với bà đồng bạc thật quí giá, đến nỗi bà đã vất vả tìm kiếm giữa đêm khuya cho đến khi tìm thấy, lại còn đánh thức hàng xóm đến chia sẻ niềm vui rất lớn lao của bà. Ai có thể hiểu được đồng bạc tuy thật nhỏ bé nhưng lại có một ý nghĩa rất to lớn đối với bà. Chỉ có tình yêu mới giải nghĩa được việc làm của trái tim. Cũng thế, mỗi người là một đồng bạc nhỏ bé trong bàn tay nhân lành của Chúa. Ngài không muốn đánh mất một đồng nào, trái lại luôn nâng niu và gìn giữ với tình yêu vô biên.
Dụ ngôn người con hoang đàng càng làm cho người ta khó hiểu hơn nữa : người con thứ đòi người cha chia gia tài, sau đó đã mang tiền bạc đi ăn chơi phung phá. Đến khi hồi tâm và tỉnh ngộ, anh ta quay trở về, người cha sau bao ngày mong ngóng đợi chờ, vừa nhìn thấy đứa con hoang đàng, đã chạy đến ôm hôn anh ta. Không những ông đã tha thứ tất cho con mà còn sai mang giày đến cho anh ta đi, xỏ nhẫn vào tay anh ta, lại còn giết bê béo ăn mừng. Ông vui mừng vì con ông “đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy”.
Trái tim phung phí tình yêu.
Chúa Giêsu mang trái tim nhân loại nhưng chứa đầy tình xót thương của Thiên Chúa. Đi đến đâu, ở bất cứ nơi nào, Ngài cũng mang theo trái tim ấy. Ngài là vị Mục Tử Tốt Lành đi tìm con chiên lạc bằng đôi chân của tình yêu, Ngài tìm thấy đồng bạc đánh rơi bằng đôi mắt của con tim. Ngài mở rộng trái tim để đón nhận những người con đi hoang trở về. Tấm lòng Ngài tràn đầy tình xót thương đối với các tội nhân.
Tấm lòng Ngài luôn mở ra để đón nhận người tội lỗi. Những người biệt phái và luật sĩ không thể hiểu được khi thấy Chúa ngồi cùng bàn với “bọn thu thuế” và “quân tội lỗi” (Lc 5, 30). Ngài làm cho người biệt phái phải ngạc nhiên khi để cho người phụ nữ tội lỗi rửa chân bằng nước mắt và lấy tóc mình mà lau (Lc 7, 36- 39). Người ta còn cảm thấy thật khó hiểu khi Chúa tha thứ cho người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình (Ga 8, 1-11). Người ta càng kinh ngạc hơn nữa khi Chúa đưa về trời tên trộm cướp bị đóng đinh bên cạnh mình (Lc 23, 43).
Tất cả những điều khó hiểu về lòng thương xót của Chúa chỉ có thể giải thích rằng : trái tim Chúa luôn phung phí tình yêu, đến nỗi đã cho đi đến cả giọt máu cuối cùng.
Một người Ả rập đến nước Mỹ du lịch và tham quan. Vì sống trong một đất nước toàn sa mạc, khan hiếm nước, người Ả rập đứng rất lâu trước một thác nước đang chảy, đến nỗi người hướng dẫn viên du lịch phải hối thúc ông đi tham quan chỗ khác, ông ta trả lời : “tôi muốn đứng nhìn xem đến bao giờ Thượng Đế mới thôi phung phí ơn của Người”.
Đúng thật, cõi lòng Thiên Chúa là đại dương tình thương mà không gì có thể tát cạn được. Trái tim Người luôn tuôn trào tình thương xót như dòng thác đổ bất tận. Thiên Chúa giàu lòng xót thương đã tha thứ cho dân tộc Israel ngay cả khi họ phản bội Người để tôn thờ con bò vàng (bài đọc 1, trích sách Xuất Hành). Vì thế, chúng ta hãy luôn sống tâm tình tạ ơn của thánh Phaolô vì lòng nhân từ thương xót của Người đã biến đổi ngài từ một người bắt đạo Chúa trở thành một tông đồ nhiệt thành (bài đọc 2, trích thư thứ nhất gửi Timôthêô). Chúng ta hãy mở rộng vòng tay đón nhận anh em bằng tình thương xót, bằng trái tim nhân hậu. “Trong đại dương tình yêu Thiên Chúa, mỗi người múc lấy tùy theo dung tích bình chứa họ mang đến” (thánh Gioan Thánh giá). Trái tim chúng ta càng lớn, càng nhận được nhiều tình yêu và càng cho đi, trái tim càng trở nên giàu có.
Cuộc bắt cóc con tin ở Beslan (bắc Osetia, nước Nga) đã kết thúc, nhưng dư âm đau thương và cay đắng vẫn còn mãi. Tuy nhiên, giữa bạo lực và hung tàn, người ta vẫn tìm thấy những tấm gương lấp lánh tình người :
Ngày 01/9/2004, 32 tên khủng bố đã vào trường tiểu học số 1 bắt hơn 1000 người vừa giáo viên, phụ huynh và học sinh làm con tin. Ngày 03/9/2004, những tên khủng bố bắt đầu sát hại con tin, quân đội Nga đã tấn công vào ngôi trường.
Cô giáo Alena, 28 tuổi, đã bảo vệ các em học sinh lớp mình như gà mẹ bảo vệ đàn gà con. Cô đã dẫn các em thoát ra ngoài và cô là người cuối cùng rời khỏi căn phòng giam giữ. Nhưng không kịp, bức tường đã đổ sụp xuống trên người cô. Thân xác cô bị nát tan, nhưng trái tim cô vẫn đập mãi nhịp yêu thương trong lòng mọi người.
Lạy Chúa, xin ban cho con trái tim quảng đại, luôn biết rung động trước những đau khổ của tha nhân. Xin cho con biết thương xót người như con đã được Chúa xót thương.
Trích Logos năm C